Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 317: Chém thiết ưng (2)

Chương 317: Chém thiết ưng (2)




- Xuy...



Máu ưng bắn toé!



Thiết ưng gào thét một tiếng, bị một đao kia đánh bay ra bốn năm trượng, nặng nề gục trên mặt đất.



Kỳ biến này phát sinh, tất cả mọi người trên khán đài cũng kinh hãi.



Tiếu Kiếm Minh có thể đem Phương Hành ép tới ác như vậy, có một phần nguyên nhân bởi vì hắn cưỡi thiết ưng, tốc độ cực nhanh, thay đổi thất thường, ai có thể nghĩ đến một đao nhìn như căn bản không có hi vọng bổ trúng của Phương Hành, lại thật sự chém thương con thiết ưng này?



Thoạt nhìn... Giống thiết ưng đã quên tránh né hoặc là chống đỡ, cố ý nhận một đao của hắn...



- Hắc Vân...



Tiếu Kiếm Minh trợn mắt, rống to một tiếng, vội vàng lướt tới.



Chỉ bất quá, hắn cự ly khá xa, Phương Hành cách con thiết ưng này tương đối gần, lúc hắn lướt đến, Phương Hành cũng chợt quát một tiếng, thân hình như điện hướng thiết ưng lao đến, tốc độ dường như so sánh với Tiếu Kiếm Minh còn nhanh vài phần, Tiếu Kiếm Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn thiết ưng cách mình ba trượng, Phương Hành đã xông trước người thiết ưng, giơ lên đại đao.



- Tiểu quỷ, ngươi dám...



Tiếu Kiếm Minh hét lớn, liều mạng bổ một kiếm, cố gắng ngăn cản Phương Hành.



Nhưng Phương Hành căn bản không để ý tới hắn rống giận, ngược lại ngẩng đầu lên, hướng hắn hung hăng cười, giơ tay chém xuống.



Trên mặt đất thiết ưng sợ hãi kêu rên một tiếng.



- Súc sinh, nên trả mạng rồi!



- Phốc...



Đại đao rơi xuống, đầu thân chia lìa, máu tươi bắn toé.



Không cóđầu, xác ưng còn đang giãy dụa, đôi cánh vung loạn uỵch uỵch.



Tiếu Kiếm Minh thấy vậy khóe mắt cơ hồ vỡ toang, hai mắt nhất thời đầy máu.



Mà Phương Hành ở một đao chém đầu ưng, lập tức bay lên một cước, đá vào trên xác ưng, thiết ưng còn co quắp giãy dụa lập tức hướng Tiếu Kiếm Minh bay tới, Phương Hành đi theo phía sau, một đao cuồng phách.



- Hắc Vân...



Tiếu Kiếm Minh giờ khắc này, cơ hồ xuất hiện chốc lát choáng váng.



Thiết ưng đi theo hắn đã sáu năm, cơ hồ có thể coi như là bằng hữu duy nhất của hắn.



Nó cùng mình tâm ý tương thông, cũng là một đại trợ lực ở trong chiến đấu.



Nhưng không nghĩ tới, tiểu quỷ này, ngay trước mắt của mình chặt đầu của nó...



Mặc dù trong lòng biết rõ thiết ưng đã chết, nhưng đối mặt với xác ưng còn co giật hướng chính mình bay tới,Tiếu Kiếm Minh vẫn là theo bản năng muốn tiếp lấy, bất quá, ngay khi hắn chuẩn bị vươn tay, trong lòng bỗng nhiên hơi động một chút, dứt khoát trong chốc lát trở lui, "Phốc" một tiếng, cũng là được hắn lui về phía sau, ưng thi nổ tung, một đạo ánh đao từ trong huyết vụ chui ra.



Một đao kia, vốn hướng ngực của hắn bổ tới, chỉ là bởi vì hắn kịp thời lui về phía sau, cho nên mới đánh hụt.



- Hắc Vân...



Tiếu Kiếm Minh nhìn xác thiết ưng rơi lả tả đầy đất, vẻ mặt âm lãnh, bàn tay nhẹ nhàng run rẩy.



- Con mẹ nó, ngươi trốn thật nhanh!



Phương Hành một đao đánh hụt, cũng ngượng ngùng thu hồi đao, lui về phía sau mấy bước.



Hết lần này tới lần khác chính là lui về phía sau mấy bước, vô tình hay cố ý, một cước dẫm lên trên đầu ưng.



Lần này, thiết ưng duy nhất một cái đầu coi như đầy đủ cũng lập tức bị hắn đạp nát.



- Ha ha, tiểu quỷ, ngươi lợi hại...



Tiếu Kiếm Minh nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt cổ quái, tựa như khóc tựa như cười, duy nhất xác định, chính là sát ý trên mặt.



- Hắc Vân đi theo ta sáu năm, không nghĩ tới hôm nay chết ở dưới đao của ngươi, ngươi thật sự làm cho ta bất ngờ...



Hắn cất bước, từ từ hướng Phương Hành đi tới, thiết kiếm chỉ nghiêng mặt đất:



- Ngươi có phải đối với thiết ưng động đậy tay chân hay không? Nếu không nó làm sao có thể tại thời điểm thi triển thần thông, đột nhiên yêu khí rối loạn, để ngươi nắm được cơ hội này?



Từng bước bức tới, Tiếu Kiếm Minh thanh âm trầm thấp mà âm tàn, trên người sát khí càng lúc càng nhiều.



- Ha ha...



Phương Hành nở nụ cười, nói:



- Không làm cái gì đâu, chỉ có ngày hôm qua đút cho nó một viên đan dược!



Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cố ý ở trên đầu thiết ưng dẵm đạp, đem nó đạp nát hơn.



- Bá...



Tiếu Kiếm Minh trong đôi mắt hận ý một thoáng nồng nặc tới cực điểm, sát khí khó có thể ngăn chặn dâng lên.



- Ai, người này nguy rồi...



Thư Văn cốc truyền pháp trưởng lão Trần Bảo Nghiên thở dài, nhẹ giọng bình luận.



Mấy người khác cũng đều mặc nhiên, cảm nhận được tức giận trên người Tiếu Kiếm Minh.



Ngay cả Thiết Như Cuồng cũng bất đắc dĩ, cảm giác thật sự không hiểu nổi cách làm của Phương Hành.



Nếu là ngươi có năng lực cùng Tiếu Kiếm Minh tranh giành cao thấp cũng thôi, rõ ràng thực lực sai biệt quá xa, dưới thế công của Tiếu Kiếm Minh, cơ hồ ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, ngươi sao lại chém thiết ưng của hắn?



Kể từ đó hoàn toàn chọc giận hắn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?



- Quả thế, ngươi động tay chân đối với Hắc Vân, ta lại chưa từng phát giác, là ta làm chủ nhân sơ xuất!



Tiếu Kiếm Minh nắm thiết kiếm chặt hơn, dưới chân cũng tăng nhanh:



- Ngươi thành công, ngươi thành công chọc giận ta, ta hiện tại đã không muốn giết ngươi, ta muốn đem ngươi phế bỏ, sau đó một cây một cây xương bóp nát, một miếng thịt một miếng thịt cắt đi, dùng để tế thiết ưng... Nó luôn luôn thích ăn huyết thực, nếu như ta đem huyết nhục của ngươi đến trước mộ phần của nó, nó tất nhiên sẽ thích...



Nói xong lời cuối cùng, hắn chợt một tiếng quát khẽ, thiết kiếm hoành tảo ra ngoài.



- Ha ha... Hỏa hầu không sai biệt lắm...



Vào giờ khắc này,trong lòng Phương Hành cũng nở nụ cười lạnh, ánh mắt sáng lên.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch