Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 319: Kiếm dực vút không hiển thần uy (2)

Chương 319: Kiếm dực vút không hiển thần uy (2)




- Khúc khích xuy...



Áo trắng vỡ vụn, máu tươi tung toé, Tiếu Kiếm Minh tựa như con diều đứt dây bay ra ngoài.



Mặc dù hắn ở thời điểm kiếm quang tới người, đã liều mạng vận chuyển linh khí hộ thể, nhưng vẫn bị trọng thương.



Dù sao đây không phải pháp quyết, mà là bí pháp của Đại Bằng nhất tộc, Yêu tộc huyền quyết.



Uy lực mạnh mẽ, chính là Trúc Cơ kỳ tu sĩ đụng phải cũng muốn nhức đầu.



- Ngươi cho rằng ta là ai? Tiểu gia là người sẽ chà đạp Phù Diêu chỉ bằng ngươi cũng muốn cướp đồ của ta ư?



Phương Hành rống giận, không buông tha, sau lưng hai cánh rầm rầm triển khai, phi thân lên, kiếm quang như mưa.



Lúc trước Tiếu Kiếm Minh khống chế thiết ưng, từ không trung công kích hắn.



Mà hôm nay, hắn triển khai Thập Vạn Bát Thiên Kiếm bay vút lên cao, bắt đầu ở không trung áp chế Tiếu Kiếm Minh.



- Hưu hưu...



Kiếm quang tựa như lông vũ nhanh chóng rơi xuống.



Như mưa to xối xả, như lạc anh rực rỡ, bao phủ phương viên mười trượng.



Tiếu Kiếm Minh nỗ lực nhấc lên thiết kiếm, tả xung hữu đột thi triển kiếm pháp đón đỡ.



Nhưng vẫn vô dụng, mặc dù đánh tan mấy kiếm đâm về chỗ yếu hại của mình, nhưng trên người lại nhất thời nhiều thêm bảy tám đạo vết thương.



Hắn lúc này đã rất sợ hãi, khó có thể tin nhìn Phương Hành hướng chính mình bức tới.



Hắn cơ hồ không thể tin được Phương Hành lại mạnh như thế, đây quả thực tựa như một con hồ ly giảo hoạt bỗng nhiên biến thành mãnh hổ.



Hồ ly làm cho người ta đau đầu, nhưng mãnh hổ khiến người ta sợ hãi!



Mà lúc này ngoài tiểu thiên nham, chúng đệ tử Thanh Vân Tông cũng đều mở to miệng, á khẩu không trả lời được.



- Này... Tiểu quỷ này đanh chèn ép Tiếu sư huynh ư...



- Hắn sắp thắng sao?



- Đây là pháp thuật gì? Trong tay của hắn rõ ràng không có kiếm, vì sao kiếm khí bén nhọn đến như thế?



Trên khán đài, Tiếu Sơn Hà cũng chợt đứng lên, ánh mắt lành lạnh:



- Đây không phải bí thuật Thanh Vân Tông chúng ta!



Trần Huyền Hoa cũng khiếp sợ nhìn, suy đoán nói:



- Thứ này làm sao giống như bí pháp của Yêu Vương ba trăm năm trước đại náo Thanh Vân Tông chúng ta? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là ba trăm năm trước, thời điểm Bạch Thiên Trượng sư thúc chế phục Yêu Vương, ép hỏi bí thuật của nó, sau đó truyền cho tiểu quỷ này? Khó trách... Khó trách... Khó trách tiểu quỷ này dám khiêu chiến Kiếm Minh, thì ra là có chỗ dựa...



- Tiểu quỷ đáng hận, thì ra hắn quả thật có Yêu tộc huyền quyết trong người, ban đầu chính là trêu chọc ta...



Thanh Điểu trưởng lão mắt lộ ra hận ý, lạnh giọng nói.



Thiết Như Cuồng cũng lẩm bẩm nói:



- Tiểu quỷ này giấu diếm thật sâu, không hề lộ chút phong thanh...



Mọi người đều cho là đoán được bí mật chân chính của Phương Hành, tâm tình vô cùng phức tạp.



Yêu tộc huyền quyết mặc dù không so được với truyền thừa của Bạch Thiên Trượng, nhưng cũng là trợ lực thật lớn áp dụng trong chiến đấu.



Bàn về uy lực chân chính, Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết căn bản không cách nào so được.



Hôm nay Tiếu Kiếm Minh có thể nỗ lực chống đỡ, thuần túy là bởi vì... tiểu quỷ này tu vi quá thấp, vẫn không thể hoàn toàn khống chế pháp quyết này, phát huy uy lực chân chính, mà Tiếu Kiếm Minh lại ở Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết quá mức khổ công!



Bất quá, dù là như thế, nhìn cục diện này, Tiếu Kiếm Minh cũng nhất định phải thua.



Chúng trưởng lão vô tình hay cố ý, đều nhìn sang Tiếu Sơn Hà.



Bọn họ không tin Tiếu Sơn Hà chịu để cho huyết mạch duy nhất của Tiếu thị thế hệ này bỏ mạng trên đài, tất nhiên sẽ ra tay cứu viện.



Nhưng không ngờ, Tiếu Sơn Hà không có ý tứ cắt ngang trận chiến này, ngược lại lành lạnh cười một tiếng, nói:



- Buồn cười, tiểu quỷ này thật sự cho là chính là một bộ Yêu tộc huyền quyết nắm giữ chưa thuần thục là có thể thắng được Kiếm Minh sao?



Thanh âm chợt lạnh lẽo, hướng tiểu thiên nham quát lên:



- Kiếm Minh, ngươi còn chờ cái gì, lúc này không dùng thứ kia đi, còn đợi khi nào?



Tiếu Kiếm Minh trong tiểu thiên nham đau khổ chống đỡ chợt nghe thanh âm này, cũng nhất thời ngẩn ra:



- Đúng vậy, ta làm sao lại quên đi thứ này?



Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, hắn cắn răng hét lớn lên:



- Tiểu quỷ, ngươi thật sự nghĩ thắng được ta ư?



Trong tiếng rống giận dữ, hắn bỗng nhiên cắn chót lưỡi, một ngụm máu phun lên thiết kiếm.



- Ông...



Thiết kiếm dính máu huyết bổn mạng của hắn, lập tức ông ông tác hưởng, minh thanh đại chấn.



Trên thân kiếm ngăm đen, mơ hồ có một ký hiệu phong cách cổ xưa xuất hiện, sau đó khí tức cường đại vô cùng từ trên thân kiếm phóng ra.



Khí tức này nồng nặc như thực chất, che khuất bầu trời, trong nháy mắt bao phủ cả tòa tiểu thiên nham.



Đây đã là một đạo lực lượng siêu thoát cực hạn của Linh Động cảnh tu sĩ.



- Trúc Cơ kỳ tu sĩ lực lượng!



Thiết Như Cuồng kinh hãi, đứng dậy quát lên:



- Đây là vi phạm lệnh cấm, đó cũng không phải lực lượng của hắn!



Tông chủ Trần Huyền Hoa cũng nhướng mày, nhìn về phía Tiếu Sơn Hà.



Bọn họ đều sống lâu thành tinh, tự nhiên nhìn ra, Tiếu Kiếm Minh thiết kiếm phóng ra lực lượng, căn bản là không phải là cá nhân hắn, mà là Trúc Cơ kỳ tu sĩ lấy bí pháp phong ấn tại trên thân thiết kiếm, có thể dùng bổn mạng máu huyết của Tiếu Kiếm Minh đem đạo lực lượng này giải phong, cũng phóng thích ra, đây căn bản là một kích của một vị Trúc Cơ kỳ tu sĩ, đã thuộc về ngoại lực.



Không nghi ngờ chút nào, phong ấn đạo lực lượng này vào trong đó, dĩ nhiên là Tiếu Sơn Hà.



- Hừ, ban đầu tiểu quỷ này dùng phù triện cùng pháp khí đánh bại Hoa Oán Nghiệp, cũng không phải mượn ngoại lực ư? Hôm nay Kiếm Minh giải khai phong ấn thiết kiếm, phóng ra lực lượng ta cho hắn hộ thân, cũng là đạo lý tương tự, chính là gậy ông đập lưng ông!



Tiếu Sơn Hà lạnh lùng đối mặt với ánh mắt của mọi người, khinh thường cười lạnh:



- Nếu không, các ngươi thật cho là ta sẽ tùy ý để Kiếm Minh mạo hiểm ư?



- Tốt, chúng ta nhận thua!



Thiết Như Cuồng biết rõ trong lời nói của Tiếu Sơn Hà có nhiều điều vô lý, nhưng đây không phải thời điểm giải thích, hắn vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói.



Nếu không phải bởi vì tiểu thiên nham chỉ có hợp lực mấy người bọn họ, mới có thể từ phía ngoài mở ra, hắn đã tự mình ra tay.



Vô luận Phương Hành thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không thể sống được dưới lực lượng của Trúc Cơ kỳ tu sĩ.



Vì thế, hắn tình nguyện lập tức nhận thua.



Thật không ngờ đến, Tiếu Sơn Hà lại lạnh lùng cười một tiếng, từ từ nói:



- Bọn họ còn chưa kết thúc, vội làm gì?









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch