Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 330: Dã trư tướng (1)

Chương 330: Dã trư tướng (1)





Thật đúng lúc, người của Thanh Vân Tông tìm kiếm Phương Hành trong phạm vi này, chính là đệ tử Thanh Vân Tông mới vào nội môn, nhưng còn chưa kịp bái nhập tứ đại sơn cốc, hai người trong đó cùng Phương Hành từng quen biết, một người chính là Mạnh Huyền Chiếu, người còn lại là đạo nhân mập Dư Tam Lưỡng, hai người bọn họ trước kia bởi vì có quan hệ với Phương Hành, lẫn nhau biết gốc biết rễ, trong lòng cũng có khúc mắc.



Mạnh Huyền Chiếu năm đó vốn cũng là đệ tử nổi bật trong ngoại môn, cùng Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ tài nghệ không sai biệt lắm, chẳng qua sau đó liên tục bị Phương Hành hãm hại mấy hồi, đưa đến chính mình tài nguyên có chút thiếu hụt, hơn nữa trong lòng có ám ảnh, tiến cảnh càng chậm, kết quả thời gian đột phá Linh Động tầng bốn, ước chừng so với Tần Hạnh Nhi đám người chậm hơn hai năm, cùng Dư Tam Lưỡng cảnh giới ngang nhau.



Cũng chính vì vậy, trong lòng hắn vẫn thầm hận Phương Hành, chẳng qua Phương Hành quật khởi, thân phận rõ rệt, đừng nói nghĩ tới báo thù, thậm chí đối với ngoại nhân nói đến hận ý của mình cũng không dám, bình thời càng như con chuột, che giấu đi mối thù hận của mình, chỉ có thể núp ở trong bóng tối âm thầm nói xấu, vốn cho là mình cũng không có cơ hội báo thù nữa, lại không ngờ rằng, Phương Hành trong lúc địa vị lên tới cực hạn, đột nhiên phản bội tông môn, mà chính mình thậm chí có cơ hội tìm kiếm hắn, đây cũng là cơ hội tốt trời ban.



Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu có thể tìm được Phương Hành, vô luận như thế nào, cũng muốn đâm cho hắn mấy đao rồi hãy nói.



Cũng bởi vì Phương Hành, Mạnh Huyền Chiếu đối với Dư Tam Lưỡng không có chút hảo cảm nào, hơn nữa Dư Tam Lưỡng chỉ có Linh Động tầng bốn đê giai, Mạnh Huyền Chiếu cũng ở trước đó không lâu đạt đến Linh Động tầng bốn cao giai, trong lòng lại càng không để vào trong mắt.



Dĩ nhiên, nói tới nói lui, mấy người bọn hắn cũng không cho rằng mình thật sự có hi vọng tìm được Phương Hành, dù sao khu vực này thật sự quá lớn, hơn nữa Thanh Điểu trưởng lão ước chừng mang đến sáu trăm tên đệ tử, ở sáu trăm tên đệ tử tản ra, tìm được Phương Hành, không khác trúng giải thưởng lớn, hi vọng thật sự vô cùng xa vời, Mạnh Huyền Chiếu cũng chỉ nói cho đỡ ngứa miệng mà thôi.



Một nhóm bốn người, vừa nói chuyện, vừa hướng chỗ vách núi đi tới, một người trong đó đang muốn từ bên cạnh vách núi vòng qua, đột nhiên ồ lên một tiếng, phi thân nhảy lên sườn núi, ở bên cạnh một khối đá xanh, phát hiện một lùm cỏ dại, khô vàng khô giòn, mơ hồ có dấu vết bị đốt cháy, đệ tử này trầm ngâm thắc mắc:



- Nơi thâm sơn dã lĩnh như vậy, vì sao lại có dấu vết thiêu đốt?



Mấy đệ tử khác còn tưởng rằng hắn phát hiện dấu hiệu gì, thấy chỉ là một dấu vết thiêu đốt, nhất thời cười nhạt, nói:



- Chỉ một chút vết cháy như vậy, có thể nói được điều gì, xem ngươi cả kinh kìa!



Đệ tử kia cau mày, nói:



- Có gì đó không đúng, một mảng lớn cỏ hoang, chỉ có một chỗ này bị đốt, tất nhiên không phải sơn hỏa, nếu không dấu vết sẽ là từng mảnh từng mảnh, nói không chừng có quan hệ tới tiểu quỷ này, ta nói, chúng ta tản ra lục soát sao, dù sao vào núi chính là vì chuyện này, cơ duyên đến trước mắt, nhưng không thể bỏ lỡ được...



Thấy hắn nói như thế, mấy đệ tử khác cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu, tản ra mọi nơi, tinh tế tìm kiếm.



Kim Ô núp ở trên cây cách đó không xa, trong lòng âm thầm kêu khổ, nó đã đem dấu vết kéo Phương Hành vào thạch động dọn dẹp một lần, lại không nghĩ rằng, một mảnh dấu vết xém lửa nho nhỏ này, đưa tới Thanh Vân Tông đệ tử chú ý, đây cũng là Phương Hành mới vừa bị nó để xuống, trên người nhiệt độ giống như liệt hỏa thiêu đốt, chợt quan sát, cùng cỏ dại bình thường cơ hồ hoàn toàn không có khác biệt.



- Có nên giết chết mấy tên này hay không?



Kim Ô suy nghĩ, trong bụng cực kỳ do dự, nó hôm nay tu vi cũng tăng lên một cấp, đã đạt đến thất giai, tự nghĩ muốn giết chết mấy cái Linh Động tầng bốn đệ tử sẽ không thành vấn đề, chẳng qua lo lắng tại thời điểm dọn dẹp bọn họ, tin tức truyền đi ra ngoài, đưa tới Thanh Vân Tông trưởng lão vây giết, như vậy chẳng những hại Phương Hành, ngay cả mình cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.



Nó lúc trước quyết định chủ ý muốn bo bo giữ mình, thật sự không muốn phạm hiểm nguy.



Hơn nữa, nếu đưa tới người của Thanh Vân Tông, cho dù nó giết người, cũng không cứu được Phương Hành.



Dù sao Phương Hành lúc này trên người lan tỏa nhiệt lượng kinh người, nó căn bản không dám đụng vào hắn.



- Sao? Mùi khét lẹt rất nồng, giống như... Nham tương...



Mấy đệ tử Thanh Vân Tông đang tìm kiếm, cũng không tìm được dấu vết dư thừa, lại bỗng nhiên ngửi được mùi khói nồng đậm.



Kim Ô trên cây cũng nhất thời kinh hãi, thầm nghĩ:



- Lần này không giúp được ngươi, thật không dễ mới đem ngươi giấu kín như vậy, nhưng ngươi không nên làm ra động tĩnh lớn như thế, làm thế không phải là tìm chết sao?



Ở trong lòng nó, cũng hiểu được, biết nhiệt lực trên người Phương Hành vừa tăng thêm, đến nỗi ngay cả nham thạch cũng nướng cháy rồi, mới có thể phát ra mùi nồng như vậy.

- Nơi này có một thạch động, mùi chính là từ trong thạch động truyền ra...



Ngay lúc này, Mạnh Huyền Chiếu hưng phấn hô vang một tiếng, vũ động trường kiếm, ở trước người hộ thể, hướng trong động phóng đi.



Nơi xa, ba đệ tử Thanh Vân Tông khác kinh hãi, cũng đi theo nhanh chóng chạy tới, sợ bị Mạnh Huyền Chiếu một mình chiếm tiện nghi, chạy như bay đến động khẩu, lập tức mê đầu mơ não chui vào, trong miệng quát hỏi:



- Có phải hắn hay không?



Lời còn chưa dứt, Mạnh Huyền Chiếu thanh âm mừng như điên đã vang lên:



- Trời cũng giúp ta, Phương Hành tên vương bát đản này, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của ta!



- Thế mà thật sự là hắn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch