Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 361: Thái Thượng Cảm Ứng Kinh (1)

Chương 361: Thái Thượng Cảm Ứng Kinh (1)






Từ lúc Phương Hành từ giữa không trung té xuống, đến âm cấm quỷ nô đuổi theo, rồi đến Phương Hành một đao chém giết Sở Chiêu Dương, Diệp Cô Âm cũng không có bất kỳ ý tứ xuất thủ, vẻ mặt bình thản, không đếm xỉa đến, thậm chí lúc đầu Sở Chiêu Dương hướng cạnh mình bay tới, nàng còn lui về sau hai bước, không muốn bị máu của hắn dính vào trên váy, cho đến lúc này, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi Ứng Xảo Xảo.



- Diệp sư tỷ... Hắn... Hắn chính là Phương Hành...



Ứng Xảo Xảo đã khóc đến không còn bộ dáng gì, miễn cưỡng nói những lời này, thân thể thoáng một cái, mềm nhũn té ngã trên mặt đất.



- Hắn là Phương Hành ư?



Diệp Cô Âm hơi ngẩn ra, giữa lông mày dâng lên hung phấn, chỉ ngón tay, ngân thoi đã bay đến giữa không trung.



Ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ đến, tiểu quỷ vừa rồi trơn trượt tựa như quỷ, thân trong vòng vây còn dám bộc phát giết người lại là Phương Hành mà nàng vẫn muốn chém giết!



- Thật đúng là quá mức hiểm nguy, may nhờ có kim cương bất hoại phù thay ta cản một chút, nếu không mệnh cũng quăng mất nửa cái...



Phương Hành cười lớn chạy trốn, cũng có chút chột dạ, nói thầm từ trên người bóc một tấm phù triện rách tung toé, không có chút linh quang nào. Thì ra là, hắn ở lúc chuẩn bị tìm kiếm Thanh Khâu mộ phần, dán trên người kim cương bất hoại phù, có thể ngăn cản Trúc Cơ một kích, chẳng qua là không không nghĩ tới, ở trong tiên điện không dùng đến nó, sau khi đi ra, cũng thay mình đón một chưởng của Trúc Cơ kỳ cao thủ, vinh quang đi nghỉ dưỡng.



- Lão Kim, bay nhanh lên một chút, rời đi địa giới này, tìm một chỗ nghiên cứu hai kiện bảo bối này!



Phương Hành đắc ý cười ha ha, lại có chút tiếc hận nói:



- Đáng tiếc, ở trong đó còn không thiếu thứ tốt!



Kim Ô hoàn toàn hết chỗ nói, nói:



- Ngươi đã biết đủ hay không, có thể trốn ra được cũng không tệ rồi!



Cho đến lúc này, nó vẫn còn có chút sợ, ở bên trong Thanh Khâu mộ phần quả nhiên là thiên quân nhất phát, hiểm tử nhưng vẫn còn sống.



Bất quá, chuyện này cũng mơ hồ khiến nó có chút bội phục Phương Hành, nó tự nghĩ chính mình là kẻ gan lớn rồi, bị trục xuất bộ tộc, vào nam ra bắc, cũng đã trải qua không ít sóng gió, chọc ra rất nhiều tai vạ. Nhưng quen biết tiểu vương bát đản này, mới biết mình trước kia quả thực người người oán trách rồi, nếu mình trước kia coi là tai tinh, tiểu vương bát đản này chẳng phải thiên lôi đánh xuống ư?



Nhất là thời điểm ở Thanh Khâu mộ phần, thật sự có một khoảng thời gian, cảm giác có chút bội phục tiểu vương bát đản này!



Dĩ nhiên những lời này tự nhiên sẽ không nói ra, vận sức, hướng viễn không lao đi.



Dù sao Bách Thú Tông cũng có hai đại Trúc Cơ, trốn xa rồi hãy nói.



Trên thực tế, lấy tốc độ phi hành của nó hôm nay, đại khái cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ có thể đuổi kịp nó, Bách Thú Tông tu vi cao nhất cũng chỉ là Tông chủ Ứng Sư Hống Trúc Cơ trung kỳ. Mà đã thoát lực, tạm thời không thể nào đuổi theo, mà Mạc Da trưởng lão vừa mới Trúc Cơ không lâu, muốn đuổi theo Kim Ô càng là chuyện không thể nào, cho nên hai người bọn họ thật sự không lo lắng.



Bay đi một đoạn, Kim Ô thấy không ai đuổi theo, cũng thả chậm tốc độ.



Thanh Khâu mộ phần mặc dù cũng không phi hành quá lâu, nhưng hiện tượng nguy hiểm tùng sinh, cũng thực sự tiêu hao không ít linh khí, mặc dù trong bụng có cửu cửu sinh cơ đan một mực bổ sung đại lượng linh khí, đến nơi này, vẫn có chút mỏi mệt.



Phương Hành cũng không quản nó, ngồi xếp bằng ở trên lưng nó, lấy ra thanh hồ mặt quỷ tới nghiên cứu. Mặt nạ này thoạt nhìn cùng mặt nạ bình thường không có gì khác biệt, ngoại hình là khuôn mặt hồ ly quỷ dị tươi cười, màu trắng, gõ có tiếng "Boong boong", chất liệu phi thiết phi mộc, vô luận nhìn như thế nào, đều không thể giám định ra tác dụng của nó, đeo lên mặt, cũng không có dị trạng phát sinh.



- Tốn bao công sức như vậy, không lẽ lấy được đồ vật vô dụng sao?



Phương Hành nghiên cứu một hồi, lại dùng tay mài mấy cái, phát hiện mặt nạ rất cứng rắn, vận hết toàn lực cũng không mài được, giật mình, liền lấy mấy thanh phi kiếm ra, dùng sức hướng mặt nạ bổ mấy kiếm, cầm lên nhìn lại, phi kiếm sắc bén bổ vào trên mặt nạ, thậm chí ngay cả một chút vết cắt cũng không để lại, cũng đã nói rõ, bảo bối này thực sự không phải là phàm vật, ít nhất rất bền chắc.



Bất quá, thực sự nghiên cứu không ra tác dụng của vật này, cũng chỉ có thể đem nó thu vào, tạm gác lại sau này từ từ nghiên cứu.

- Đồ chơi này là cái gì?



Phương Hành lấy ra bản ngọc sách nguyên bản đặt ở dưới mặt nạ mặt, ở trong tiên điện, thời gian quá mức cấp bách, hắn chỉ kịp lấy thanh hồ mặt quỷ cùng bộ ngọc sách này, bất quá nghĩ đến, hai thứ đồ này cũng ở trên vương tọa, thạch quy cũng từng nói, mình có thể sử dụng hết thảy trong tiên điện, lại không thể đụng vào thứ trên vương tọa cùng huyết liên tử, có thể thấy được giá trị cũng có thể là rất cao.



Trên ngọc sách, không có gì, Phương Hành suy nghĩ một hồi, đem linh khí rót vào trong đó, rất nhanh, có chữ viết nhàn nhạt ở trên ngọc sách thoáng hiện, nhưng là một loại văn tự rất đặc thù, không phải là văn tự thông dụng ở Nam Chiêm Bộ Châu, cũng không phải là ở cửa Thanh Khâu mộ phần động quật thấy được thượng cổ yêu văn, lấy Âm Dương Thần Ma Giám quan sát, Phương Hành rõ ràng phát hiện, đây là một loại tiên văn.



Hắn lập tức ý thức được, bộ ngọc sách này, tầm quan trọng đối với mình có thể còn vượt qua thanh hồ mặt quỷ, lập tức cẩn thận nhìn xuống, rất nhanh đọc được tên bộ ngọc sách này: Thái Thượng Cảm Ứng Kinh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch