Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 363: Thượng phẩm huyền khí kinh hoàng cầm (1)

Chương 363: Thượng phẩm huyền khí kinh hoàng cầm (1)







Đinh đinh đinh...



Mười trượng kiếm quang cùng mười mấy đạo kiếm quang kim sắc chạm vào nhau, trên không trung kịch liệt va chạm, sau đó bể tan tành.



Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không ai làm gì được ai!



Diệp Cô Âm thấy thế, sắc mặt nhất thời hơi đổi, tu vi của nàng đã là nửa bước Trúc Cơ, mà công pháp kỳ lạ, linh khí tinh thuần, ngay cả sư tôn của nàng cũng từng nói, lấy thực lực hôm nay của nàng, ở Linh Động cảnh căn bản rất khó gặp phải đối thủ. Cũng vì vậy, lúc đầu nàng căn bản chưa từng đem Phương Hành nhìn ở trong mắt, chỉ cho là đối phó hắn chẳng qua là dễ như trở bàn tay mà thôi, không cần tốn nhiều sức.



Chẳng qua một chiêu thăm dò này, nàng lập tức phát hiện điểm bất phàm của Phương Hành.



Một kiếm trước đó mặc dù chỉ dùng ba thành lực đạo, nhưng tự nghĩ Linh Động cảnh bình thường đã rất khó tiếp nhận.



Nhưng tiểu quỷ này dễ dàng đón đỡ, thậm chí còn thừa lực phản kích.



Một người tu vi Linh Động tầng tám, có thể làm được trình độ này, Diệp Cô Âm thật sự cảm thấy Phương Hành có mấy phần bổn sự.



Trong lòng bàn tay trường kiếm bắn ra, một đạo lực lượng vô hình tự trên thân kiếm đánh tới, vừa vặn Phương Hành một đao bổ tới, bị lực lượng vô hình này chặn lại, thậm chí bị lực lượng cường đại cực kỳ áp chế, Phương Hành còn trên không trung lui về phía sau ba lượng trượng, vẻ mặt giật mình, nghĩ thầm:



- Nữ tử này thật là có điểm môn đạo a, lực lượng kia cơ hồ không dưới ta, tu vi so với ta cao hơn tầng một...



Tu luyện Tam Muội Chân Hỏa, Phương Hành linh khí tinh thuần, cùng giai vô địch, cho dù là người so với hắn tu vi cao hơn tầng ba thậm chí là tầng bốn, cũng dám cứng đối cứng, cũng chính vì vậy, ở Thanh Khâu mộ phần, dưới tình huống ở bên người Trúc Cơ cao thủ, hắn cũng dám đả thương người, bên trong ba tức đã đem hai tu sĩ Linh Động tầng chín chém ở dưới đao, sau đó mới nghênh ngang chạy trốn...



Nhưng hôm nay, hắn cũng ở trên lực lượng cảm nhận được một phần áp lực.



Ở Linh Động cảnh, chân dài này có thể nói là một trong mấy người mạnh nhất hắn từng gặp.



Vốn cho là thực lực của nàng cùng Tiếu Kiếm Minh không kém là bao nhiêu, nhưng hôm nay xem một chút, Tiếu Kiếm Minh căn bản không cách nào cùng nàng so sánh.



- Ha ha, chân dài, có chút bản lãnh, đến, tiểu gia cùng ngươi chơi mấy chiêu nữa...



Trong lòng Phương Hành trịnh trọng, ngoài miệng càng thêm không thành thật, cười ha ha, sau lưng kim dực rung lên, đã bay đến giữa không trung, trên cao nhìn xuống, vận chuyển huyền pháp, đột nhiên ở giữa không trung kim quang chói mắt, kim quang phô thiên cái địa hướng Diệp Cô Âm điên cuồng bắn tới, số lượng không ngừng tăng nhiều, thế nhưng đạt đến sáu bảy mươi đạo, thoạt nhìn đã có loại cảm giác tràn ngập khắp nơi.



Trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn tăng lên không ít, đã từ Linh Động tầng bảy sơ giai đạt đến Linh Động tầng tám cao giai, đối tu luyện Thập Vạn Bát Thiên Kiếm cũng nâng cao một bước, từ lúc đầu ba mươi sáu đạo kiếm quang, đã đạt đến bảy mươi hai đạo.



Hắn hôm nay có thể dễ dàng thôi phát mấy chục đạo kiếm quang, so với lúc ở Thanh Vân Tông mạnh hơn rất nhiều.



- Những kiếm quang này mặc dù là linh khí ngưng tụ, nhưng sát khí lăng lợi, cùng phi kiếm chân chính không khác là mấy...



Diệp Cô Âm đứng trên ngân thoi sắc mặt cũng khẽ ngưng trọng, bỗng nhiên tay trái bấm một cái pháp quyết, ở sau lưng nàng đàn ngọc khổng lồ nhất thời tự động bay lên, treo ở trước người của nàng, sau đó nàng ánh mắt ngưng tụ, tay ngọc thon thon tựa như nhặt hoa đánh cờ, nhẹ nhàng hướng ra phía ngoài khẽ gẩy, dây đàn nhẹ động, lập tức vang lên một tiếng du dương thanh thúy, từ từ lan tỏa.



- Ông...



Theo tiếng đàn vang lên, một đạo lực lượng vô hình nhưng hùng hậu từ trên đàn ngọc tán phát.



Kiếm quang phô thiên cái địa mà đến, thế như tia chớp, lúc này đồng thời nhẹ nhàng chấn động, vậy mà dừng ở giữa không trung.

Sau đó, Diệp Cô Âm gẩy một lần nữa, sục sôi như kiếm thế xông lên trời.



- Ba ba ba ba...



Kiếm quang đứng giữa không trung trong đều bể tan tành, hóa thành điểm điểm kim quang quanh người nàng tung bay lả tả.



- Có thể làm cho ta vận dụng kinh hoàng cầm, Tiếu Kiếm Minh chết ở trong tay của ngươi, có vẻ không oan...



Diệp Cô Âm nhàn nhạt nói, bàn tay trắng khẽ nhếch, muốn gẩy lần thứ ba.



- Thượng phẩm huyền khí?



Phương Hành ở trên không trung, ánh mắt cũng lạnh lẽo, khẽ lấy làm kinh hãi. Lúc trước hắn vẫn không chú ý, nữ nhân này vẫn đeo đàn ngọc sau lưng rõ ràng là một thượng phẩm huyền khí. Nếu nói huyền khí, là một loại pháp bảo vượt qua cực phẩm pháp khí, chỉ có Kim Đan cảnh đại tu mới có thể luyện chế, uy lực vô cùng, có thể thông huyền, mà đàn ngọc, lại còn là thượng phẩm trong huyền khí.



Đối với hắn lúc này chỉ có Linh Động cảnh tu vi mà nói, loại huyền khí này, uy lực quả thực khó có thể tưởng tượng.



Chỉ sợ lấy tu vi của Diệp Cô Âm lúc này, không cách nào thôi phát uy lực mạnh nhất, nhưng cũng đủ để đánh bại hắn.



- Không được, không đánh nổi nàng...



Phương Hành lo lắng lập tức hai mắt đảo vòng vỏng, thiệt thòi rõ ràng như vậy thì hắn không muốn nhận, trực tiếp chuẩn bị chạy ra.



Hiển nhiên Diệp Cô Âm lúc này đã chuẩn bị gẩy đàn lần thứ ba, Phương Hành vội vàng kêu lên:



- Chân dài, hai ta cũng không có tử thù, ngươi chết ta sống làm gì? Như vậy đi, chỗ này của ta có mấy viên trúc cơ đan từ Thanh Khâu mộ phần mang đến, giá trị liên thành, trên đời khó cầu, trước phân ngươi một nửa, hai bên kết giao bằng hữu ngồi xuống nói chuyện một chút tình thoại chẳng phải đáng yêu sao?



Vừa nói, vừa từ túi trữ vật lấy ra bốn năm viên thuốc, hướng Diệp Cô Âm ném tới.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch