Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 371: Vạn linh kỳ (1)

Chương 371: Vạn linh kỳ (1)






Đối mặt với Đại Bằng Tà Vương uy phong lẫm lẫm, âm linh xúm lại ở chỗ này không có một chút can đảm cự tuyệt hoặc phản kháng.



Hơn nữa bọn họ tâm tư đơn giản, cũng không nỡ bỏ huyết khí tinh hoa mà đi, tựa như cảm thấy đề nghị của Đại Bằng Tà Vương rất công bình, một trận do dự, liền có một con âm linh hình dạng như khổng tước đi lên, cẩn thận ở trên mặt đất trước người Phương Hành để lại một cái pháp ấn phức tạp, rồi sau đó khẩn cấp cắn nuốt huyết khí bên cạnh Phương Hành.



Từ nó bắt đầu, vô số đạo âm linh đồng thời đi lên, rối rít trên mặt đất để lại pháp ấn phức tạp, rồi sau đó tranh giành nuốt huyết khí.



- Hắc hắc, kế này nếu thành, cuộc sống sau này của lão phu sẽ thoải mái nhiều!



Đại Bằng Tà Vương hắc hắc nở nụ cười, hết sức tự đắc.



Không biết qua bao lâu, trong cơ thể Phương Hành tán tràn huyết khí rốt cục chậm rãi tan đi, âm linh chung quanh hắn thấy không còn huyết khí có thể cắn nuốt, tất cả cũng riêng mình bay đi, biến mất vô ảnh, hết thảy cũng phảng phất không có phát sinh, chẳng qua là ở trên mặt đất trước mặt Phương Hành, thậm chí là trên vách tường đối diện hắn, tuy nhiên cũng hiện đầy chi chít pháp ấn ly kỳ cổ quái...



- Hô... Rốt cục luyện hóa được rồi!



Lại qua thật lâu, Phương Hành trong tĩnh tọa mới thở ra thật dài, mở mắt.



Hai mắt của hắn, sáng suốt tỏa sáng, phảng phất hai khỏa bảo thạch.



Mà trên người của hắn, cũng tản mát ra một cỗ thay đổi khó có thể hình dung.



Đó là khí chất thay đổi, bởi vì tu vi tăng lên trên phạm vi lớn, từ trong ra ngoài, mang đến khí chất chuyển hóa...



Huyết liên tử, rốt cục hoàn toàn luyện hóa, cuối cùng một tia linh khí quy nạp vào kinh mạch, Phương Hành không có đứng dậy mà là vẻ mặt có chút cổ quái nhận thức biến hóa bên trong thân thể. Linh khí cuồn cuộn, tinh lưu như lửa ở kinh mạch vận chuyển, đã đạt đến cực hạn, tứ chi bách hài, mỗi một tấc yếu kinh mạch, cũng bị linh khí khổng lồ mà tinh thuần nhét đầy...



Linh Động tầng chín!



Đỉnh phong!



Một viên huyết liên tử, khiến cho tu vi của Phương Hành đạt đến cảnh giới Linh Động cảnh đại viên mãn.



Đến đây, mình đã đi xong con đường Linh Động.



Xa hơn trước, đã không có đường, chỉ có thể hướng về phía trước leo lên, bước lên Trúc Cơ chi cảnh!



- Ai, vẫn thấy tiếc viên huyết liên tử này...



Phương Hành cúi đầu thở dài, cảm giác vô cùng không đáng giá.



Trên thực tế, bằng vào mười hai sinh linh đan, hắn cũng nắm chắc đem tu vi tăng lên tới Linh Động tầng chín đỉnh phong, căn bản là không cần lãng phí một viên huyết liên tử này, dù sao đây là thuốc trị thương hiếm có, giữ lại là có thể cứu mạng.



Nhưng hôm nay, hắn dùng hao phí một viên trong đó, tăng lên tu vi, ngược lại để lại mười viên sinh linh đan không luyện hóa.



- Linh Động tầng chín rồi, thực lực của tiểu quỷ tăng lên rất nhanh sao!



Đột nhiên một thanh âm vang lên ở bên tai.

Phương Hành "Oa" một tiếng quái khiếu, nhảy lên thật nhanh, trong tay cầm đại đao, đang muốn bổ xuống.



- Này này, đừng kích động, là lão phu...



Đại Bằng Tà Vương sợ hết hồn, vội vàng vung hai tay ngăn cản Phương Hành đánh xuống.



- Lão vương bát đản, làm sao ngươi lại đi ra?



Phương Hành nhìn thấy người nói chuyện dĩ nhiên là Đại Bằng Tà Vương, hơi ngẩn ra.



Người này hôm nay chỉ còn một luồng chân linh, trốn tại trong thức hải chính mình, căn bản không dám ra ngoại giới, sợ hồn phi phách tán.



Đại Bằng Tà Vương cười nói:



- Ta còn muốn hỏi ngươi, hoàn cảnh nơi đây quỷ dị, lại có thể làm cho chân linh hiển hóa, rốt cuộc là chỗ nào?



- Nơi này là Âm Ngục Uyên, lão Tà ngươi đã từng nghe chưa?



Phương Hành bĩu môi, thu hồi đại đao, không hề để ý tới Yêu Vương này nữa.



Nó chỉ còn một luồng chân linh, bất kể ở đâu cũng không tác dụng, không phải là đối thủ của mình.



- Âm Ngục Uyên? Ngươi lại tới địa phương quỷ quái này ư...



Đại Bằng Tà Vương chép miệng, cũng có chút khiếp sợ, một lần nữa đánh giá mọi nơi một chút.



- Ngươi biết nơi này?



Phương Hành ánh mắt sáng lên, thời điểm Kim Ô nói cho hắn biết chỗ này, chỉ nói đây là một chỗ vô cùng tà quỷ, phía dưới có rất nhiều cấm chế, dễ vào khó ra, còn có rất nhiều hung hiểm, bọn họ mới quyết định muốn nhờ pháp trận không trọn vẹn trong thành, đem Diệp Cô Âm vây tới đây, chẳng qua là Âm Ngục Uyên cụ thể như thế nào, có cái gì hung hiểm, Kim Ô cũng không rõ ràng lắm.



- Tự nhiên biết, ha ha, nơi này từng là nhà tù của yêu quốc, phàm là yêu quái phạm vào sai lầm lớn, thậm chí là nhân loại tu sĩ xúc phạm yêu chủ, cũng bị giam vào trong ngục này, nhận hành hạ, cả đời không thấy mặt trời... Cũng khó trách chân linh của ta có thể trực tiếp hiển hóa ở chỗ này, tục truyền Âm Ngục Uyên dùng cửu u âm nham chế tạo, tựa như âm phủ địa phủ, năm đó yêu chủ bố trí nơi đây, chính là muốn yêu quái bị giam cho dù là đã chết, âm linh cũng muốn ở chỗ này chịu khổ, đời đời kiếp kiếp!



Nghe hắn nói tàn khốc, Phương Hành cũng run run một chút, nói:



- Lợi hại, không lẽ không đi ra được sao?



Đại Bằng Tà Vương nói:



- Cũng chưa chắc, cần tra xét một chút rồi hãy nói!



Phương Hành gật đầu, duỗi lưng một cái, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía mặt đất.



Hắn rõ ràng nhớ được, trước lúc chính mình luyện hóa huyết liên tử, trên mặt đất vẫn không có vật gì, nhưng lúc này mặt đất cho tới trên vách tường đối diện chính mình, hiện đầy chi chít pháp ấn, ít cũng trăm cái, nhất thời cảm thấy có chút quái.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch