Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 383: Lao ra Âm Ngục Uyên (1)

Chương 383: Lao ra Âm Ngục Uyên (1)







Thông qua Âm Dương Thần Ma Giám, Phương Hành đã nhìn ra, đạo hư ảnh này chẳng qua là một tia khí tức của Kim Đan cảnh hiển hóa, lực lượng có hạn, nếu mình chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, còn có thể sợ hắn, nhưng hôm nay thực lực chân chính của mình vượt xa Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, còn có Vạn Linh Kỳ, có ít nhất bảy thành nắm chắc tiêu diệt Diệp Cô Âm và đạo khí tức kia.



- Tiểu đồ tính tình cao ngạo, quả thật trong mắt không người, lão hủ ở chỗ này xin lỗi đạo hữu...



Lão giả lạnh nhạt nói:



- Đạo khí tức này của ta, có lẽ không ngăn cản được đạo hữu, bất quá thứ cho lão hủ nói thẳng, nếu ngươi đánh chết đồ đệ của ta, tất nhiên sẽ hủy diệt đạo khí tức ta gởi lại ở trong thức hải nàng, mà chỉ cần ngươi diệt khí tức của ta, trong tối tăm sẽ cùng lão hủ lây dính nhân quả, ngày sau một khi ngươi xuất hiện cách lão hủ ngàn dặm, ta tất sinh cảm ứng, có thể thông qua bí pháp, tìm ra vị trí của ngươi... Hồ Cầm bất tài, nhưng nếu một lòng gây khó dễ cho đạo hữu, chỉ sợ cuộc sống của ngươi cũng không dễ chịu...



Thanh âm nhàn nhạt bay trong không khí, giống như uy hiếp, lại như tự thuật một chuyện rất đơn giản.



Chẳng qua Phương Hành nghe, nhất thời ngây dại.



- Hồ Cầm?



Phương Hành nghe cái tên này, nhất thời ngẩn ngơ, như nửa ngày không kịp phản ứng.



Sư phó của Diệp Cô Âm, chính là Hồ Cầm?



Tông chủ Trần Huyền Hoa nói, người duy nhất có thể giúp mình hóa giải nguyền rủa, Hồ Cầm?



Danh tự này không phải là của đàn bà sao?



Thế nào lại là nam, còn là một lão đầu tử?



- Đạo hữu, ta biết tính tình của tiểu đồ, cho nên lần này nàng và đạo hữu tranh phong, vô luận thắng bại chịu thiệt ra sao, ta cũng sẽ không hỏi tới, chỉ coi là tư oán giữa các ngươi, chẳng qua nàng dù sao cũng là đồ đệ của ta, lão hủ không thể nào nhìn nàng bỏ mạng, cho nên khẩn cầu đạo hữu lưu nàng một mạng, coi như Hồ Cầm lão nhi thiếu đạo hữu một nhân tình, ngươi xem được không?



Hồ Cầm thấy Phương Hành khiếp sợ, lại bổ sung một câu.



Phương Hành tâm niệm chuyển cực nhanh, bởi vì phát hiện sư tôn của Diệp Cô Âm là Hồ Cầm mình muốn tìm sinh ra kinh ngạc rất nhanh đã bị hắn xảo diệu ẩn dấu đi, không lộ nửa điểm thanh sắc, cười ha ha nói:



- Lão đầu, lần này ta có thể cho ngươi mặt mũi, tha đồ nhi của ngươi một mạng, bất quá ngươi nói coi như ngươi thiếu ta một nhân tình, ta hỏi ngươi, nói lời giữ lời không?



Hồ Cầm lão nhân nghe vậy, cũng hơi ngẩn ra, gật đầu nói:



- Tạ ơn đạo hữu, Hồ Cầm đã nói, tự nhiên giữ lời!



Phương Hành cúi đầu trầm tư, cũng không xác định lão đầu này nói có tính hay không, thuận miệng nói:



- Tốt, ta nhớ kỹ rồi!



Hồ Cầm hơi ngẩn ra, hướng Phương Hành nhẹ nhàng chắp tay, hư ảnh ở trong hư không dần dần biến mất không thấy gì nữa.



Mà theo hư ảnh tan biến, Diệp Cô Âm ư một tiếng, tỉnh dậy.



- Có một sư phụ tốt đúng là sướng nha, một thân bảo bối không nói, còn có một đạo khí tức ở thời khắc sống chết đi ra ngoài thuyết tình...



Phương Hành chép miệng, cảm giác người với người, khác biệt thật quá lớn.



- Ngươi... Ngươi không giết ta?



Diệp Cô Âm cũng không biết đối thoại vừa mới phát sinh, thấy Phương Hành đứng cách mình mười trượng, tựa hồ cảm giác có chút ngoài ý muốn.



- Mỹ nhân như vậy, giết chẳng phải là đáng tiếc một đôi chân dài sao?



Phương Hành cười hắc hắc, đột nhiên gần sát nàng, ôm lấy người nàng, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ở trong ánh mắt kinh hoàng của Diệp Cô Âm, Phương Hành cười hắc hắc nói:



- Tiểu gia là một người mềm lòng, nhìn ngươi trong khoảng thời gian này thật biết điều, quyết định trước không giết ngươi, bất quá ngươi nên nhớ kỹ, ngươi thiếu tiểu gia một mạng...



Mới vừa rồi Hồ Cầm lão nhân đã nói, chỉ cần mình giết nữ nhân này, hủy diệt đi tia khí tức kia của hắn, sẽ cùng hắn dính vào nhân quả, thù này sẽ kết, Phương Hành còn muốn cầu cạnh lão nhân kia, tự nhiên sẽ không dễ dàng giết người.



Chẳng qua mặc dù không thể giết nữ nhân này, bỏ qua cho nàng, trong lòng cũng không thoải mái.



Phương Hành suy nghĩ một chút, nhìn vẻ mặt nhu nhược hiếm thấy của nữ nhân này, đột nhiên nổi ý xấu, miệng vểnh lên, hôn vào đôi môi tái nhợt của Diệp Cô Âm, Diệp Cô Âm tìm được đường sống trong chỗ chết, đang kinh ngạc tại sao tiểu quỷ này lại tha mạng cho mình, đột nhiên môi bị hôn, hai mắt thoáng cái trợn tròn, thân thể như bị sét đánh, bủn rủn vô lực.



- Mặc dù tiểu gia không giết ngươi, cũng muốn để lại cho ngươi một kỷ niệm...



Thật ra Phương Hành chỉ khẽ chạm vào môi nàng, sợ Diệp Cô Âm mượn cơ hội cắn hắn, vẫn rất cẩn thận.



Sau khi hôn xong, cảm thấy còn chưa đã ghiền, bàn tay len lén thò vào trong ngực Diệp Cô Âm, xoa bóp bầu ngực trần co giãn vài cái, đột nhiên cười dài, kéo ra cái yếm đỏ, phi thân bay tới cuối hắc ngục, Diệp Cô Âm mất hồn ngồi ở tại chỗ, cũng không biết trải qua bao lâu, mới phát giác ngực mát lạnh, cúi đầu nhìn, nhất thời tức suýt nữa ngất đi...



Trước ngực của mình, đã hoàn toàn không có trói buộc, hai con chim bồ câu trắng lộ ra ngoài, phía trên còn có dấu vết bị xoa nắn qua.



Tiểu quỷ... đã lấy đi cái yếm của mình...



- Khốn kiếp, ta... ta nhất định sẽ giết ngươi...



Diệp Cô Âm lửa giận thiêu đốt, thanh âm thê lương quanh quẩn ở trong hành lang.



Mà Phương Hành ở trong tiếng cười ha ha, đã vọt tới trước ba đạo cấm chế, không chút do dự, phi thân lên, người bay trên không trung, sau lưng hai cánh run lên, kim ảnh đầy trời, trong chốc lát, có khoảng mấy trăm vũ kiếm chân thật đâm vào đạo cấm chế thứ nhất, chính là Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, theo Trúc Cơ thành công, uy lực pháp quyết này bạo tăng gấp mười lần.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch