Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 391: Nhân sinh bi ai (1)

Chương 391: Nhân sinh bi ai (1)







Ngày lên đường đã xác định là ba ngày sau, Phương Hành tạm thời núp ở trong Bách Thú Tông đợi chờ thời khắc lên đường.



Trong khoảng thời gian này hắn cũng không nhàn rỗi, hỏi thăm tất cả tin tức có thể hỏi thăm được liên quan tới Hồ Cầm lão nhân, lại phát hiện lão đầu này cũng rất có sắc thái truyền kỳ, nghe nói hắn đi lên từ chốn bần cùng, vốn là một lão nhân phàm tục đi khắp hang cùng ngõ hẻm diễn xiếc, nghèo rớt mùng tơi cả nửa đời, thời điểm năm mươi tuổi, trong lúc vô tình chiếm được một vị tán tu truyền thừa, từ đó bước vào con đường tu hành.



Một lão đầu tuổi đã trên năm mươi, không có chút căn cơ, không có chút tài nguyên, cũng không có minh sư chỉ điểm, nhưng hắn hết lần này tới lần khác dựa vào pháp quyết mà vị tán tu kia lưu lại tu luyện, nhất phi trùng thiên, dương danh Sở Vực, sau đó lấy thân Trúc Cơ bái nhập Băng Âm Cung, trảm yêu trừ ma, uy danh càng thịnh, sau đó làm Băng Âm Cung Cung chủ trăm năm, mới chán ghét thế sự, từ đó ẩn lui, rất ít xuất đầu lộ diện.



Hôm nay trăm năm trôi qua, danh tiếng của Hồ Cầm lão nhân cũng không bị người quên lãng, ngược lại càng thêm thần bí, danh hiệu đứng đầu Sở Vực, cũng là trong lúc này dựng lên, thân phận tôn quý, tu hành giới còn có lời đồn đãi, ngay cả người Phù Diêu Cung đi tới Sở Vực, chỗ thứ nhất cũng là Băng Âm Cung, gặp Hồ Cầm lão tiên sinh cũng phải bình lễ, không dám ỷ vào thân phận của mình.



Hồ Cầm đời này, cũng cực ít thu đồ, Băng Âm Cung ngày càng lớn mạnh, mặc dù trên danh nghĩa vẫn cùng Thanh Vân Tông, Đại Diễn Tông xưng ba đại tông môn, nhưng trên thực tế đã mơ hồ đứng trên hai tông còn lại, đệ tử trong cung tư chất siêu quần không biết bao nhiêu, nhưng trong mấy trăm năm, hắn lại chỉ thu ba đệ tử, trong đó đại đệ tử đã trở thành Băng Âm Cung Cung chủ hiện tại, nhị đệ tử thì vốn là một đời thiên kiêu, nhưng thời điểm cùng người tranh phong đấu pháp bỏ mình đạo tiêu, tam đệ tử chính là Sở Vực Linh Động đệ nhất thiên kiêu Diệp Cô Âm.



Nói như vậy, Ứng Xảo Xảo có thể bái vào môn hạ của hắn, có thể nói là một bước lên trời.



Chỉ riêng danh tiếng đệ tử của Hồ Cầm lão nhân, đã mạnh hơn nàng hiện ở Bách Thú Tông làm tiểu công chúa rất nhiều lần.



Bất quá nghe Ứng Sư Hống giảng giải nguyên nhân Ứng Xảo Xảo có thể bái vào môn hạ của Hồ Cầm lão nhân, Phương Hành cảm thấy có chút cổ quái, thì ra Ứng Xảo Xảo có thể bái nhập Băng Âm Cung, không phải Ứng Sư Hống đi thông môn lộ, mà là vị Thái Thượng Trưởng lão gần trăm năm không hiện thế kia, chủ động truyền thư tới đây, bảo nghe nói Ứng Xảo Xảo thiên tư không tệ, nổi lên lòng ái tài, muốn thu nàng làm đệ tử.



Với Ứng Sư Hống mà nói, con gái của mình có thể bái nhập người đứng đầu Sở Vực, không cần cả đời sống ở trong tiểu tông môn như Bách Thú Tông, tự nhiên vui vô cùng, vội vàng đáp ứng, nhưng Phương Hành mơ hồ cảm thấy không đúng.



Tu hành giới, tiền lệ lão quái tu vi thâm hậu, bởi vì mến tài, muốn nhận một thiên tài làm đồ đệ tự nhiên là có, hơn nữa còn không ít, chỉ là có tư cách được lão quái tranh đoạt, không có chỗ nào mà không phải thiên kiêu kỳ tài. Mà Ứng Xảo Xảo, Phương Hành đã gặp qua, mặc dù thiên tư của nàng không tệ, nhưng nếu đem so sánh, nói riêng về tư chất, so sánh với mình năm đó chỉ sàn sàn nhau, nhưng nếu so với Diệp Cô Âm, quả thực chính là chim sẻ so với phượng hoàng...



Thiên tư bực này tựa hồ còn không đạt tới mức có thể được Băng Âm Cung Thái Thượng Trưởng lão chủ động gửi thư thu làm đệ tử.



Vấn đề này có chút không thông, Phương Hành cũng không suy nghĩ sâu xa.



Cách thời gian lên đường còn ba ngày, Phương Hành nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng âm thầm chuẩn bị.



Đầu tiên nghĩ tới, là dấu Kinh Hoàng Cầm của Diệp Cô Âm đi, phương pháp cũng rất đơn giản, ở ngoài Kinh Hoàng Cầm, phủ lên một tầng huyền thiết, rèn thành bộ dáng một cái Độc Cước Đồng Nhân Giáo, lại ở phía ngoài huyền thiết, để cho Đại Bằng Tà Vương khắc đầy ký hiệu, vừa có thể tăng cường uy lực, cũng có thể ngăn cách người khác cảm ứng được khí tức của Kinh Hoàng Cầm trong nội bộ huyền thiết.



Đại Bằng Tà Vương lời thề son sắt bảo đảm, có ký hiệu do chính hắn khắc, Kim Đan bình thường, căn bản không phát hiện được sơ hở.



Phương Hành cũng không có cách nào, Kinh Hoàng Cầm là một huyền khí thượng phẩm, giá trị liên thành, tự nhiên không thể tùy tiện bỏ đi, nhưng bảo bối này hết lần này tới lần khác không cách nào bỏ vào trong túi trữ vật, chỉ có thể dùng biện pháp này mang ở trên người.



Sau đó Phương Hành buộc Ứng Sư Hống mở ra linh khố của Bách Thú Tông, vơ vét không ít thứ tốt, lấy làm vật tu luyện.



Hôm nay hắn đã thành công Trúc Cơ, tài nguyên tu luyện Linh Động cảnh lúc trước trên căn bản vô dụng rồi, chỉ có thể bắt đầu tích lũy tài nguyên, mặc dù ban đầu cướp sạch sơn cốc của ba vị Trúc Cơ, cũng nhận được một chút đan dược và linh thạch thượng phẩm mà Trúc Cơ cảnh tu hành, nhưng xa xa không đủ dùng, dù sao hắn căn cơ vững chắc, mặc dù đạo cơ bị Sát Linh ô nhiễm, nhưng bản chất vẫn nguyên như cũ, chính là đạo cơ màu tím, hơn tu sĩ bình thường vô số lần, đan dược và linh thạch Trúc Cơ bình thường tu hành, đối với hắn mà nói tác dụng không lớn, chỉ có thể bổ sung một chút linh khí hao phí trong ngày thường mà thôi, nếu muốn ngưng tụ tầng đạo cơ thứ hai, còn cần rất nhiều tài nguyên chất lượng tốt.



Dĩ nhiên, thật đáng tiếc chính là, ở Bách Thú Tông, tư nguyên cho đệ tử Linh Động cảnh tu hành có lẽ không thiếu, nhưng thích hợp Trúc Cơ cảnh tu luyện lại không nhiều, Phương Hành vơ vét cả bảo khố của Ứng Sư Hống, để Ứng Sư Hống đau đến xoay người không đành lòng nhìn, kết quả đạt được Phương Hành lại không hài lòng, cảm giác chẳng qua là tạm được, có chút ít còn hơn không mà thôi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch