Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 394: Người tốt nhất với mình (2)

Chương 394: Người tốt nhất với mình (2)




Sau đó Hung Nô bị phát hiện trộm rượu, bị người đánh hai roi, nhưng cũng để cho Ứng Xảo Xảo nhớ sự kiện kia.



Sau đó nàng từng uống loại rượu kia của Hung Nô, vừa chua lại chát, một chút cũng không dễ uống.



Giờ khắc này Phương Hành biểu hiện, lại làm cho nàng lần nữa nhớ tới cảm giác này, hạ nhân hung ác này, quả nhiên rất giống Hung Nô, hắn tất nhiên là cảm thấy rượu hạ nhân uống, không xứng với thân phận của mình, mới liều mạng bị Mạc Da trưởng lão trừng phạt, chạy đi trộm rượu... Bất quá lúc ấy Hung Nô trộm một vò, hắn trực tiếp trộm hai vò, lá gan lớn hơn Hung Nô nhiều.



Phương Hành ngồi ở bên mép thuyền, đẩy nút lọ nếm thử một miếng, chép miệng, cảm thấy mùi vị quá nhạt.



Ứng Xảo Xảo cho rằng hắn chưa từng uống loại rượu ngon này, bộ dạng thật đáng yêu, khẽ mỉm cười, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.



Gió mát quất vào mặt, ánh nắng chiều đầy trời, không trung đã có tinh thần dần dần thắp sáng.



- Ngươi nói nhân sinh của ngươi rất đau xót, là chuyện gì xảy ra? Tài nguyên tu hành không đủ sao?



Ứng Xảo Xảo trầm mặc ngồi một hồi, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.



Tất cả người hầu đi theo nàng đều có tu vi, nếu không cũng không đủ năng lực làm việc hoặc bán mạng thay nàng, nhưng những người này lại là đệ tử ngoại môn, ở Bách Thú Tông thân phận tương đối thấp, thường xuyên rầu rỉ vì tài nguyên.



Phương Hành quyết định nhân cơ hội giáo dục nàng, nói:



- Đúng vậy, không giống đại tiểu thư như ngươi...



Ứng Xảo Xảo cười hì hì nói:



- Ta bình thường dùng linh thạch trung phẩm tu luyện, ngươi có muốn không?



Vừa nói vừa lấy ra ba viên linh thạch, đưa tới trước mặt Phương Hành.



Phương Hành nghẹn một chút, nghĩ thầm hiện tại tiểu gia khen thưởng người khác cũng dùng linh thạch thượng phẩm rồi...



Ứng Xảo Xảo đặt linh thạch ở trên tay hắn, nói:



- Đừng lo lắng, nếu Mạc Da trưởng lão có hỏi, nói là ta thưởng ngươi, sau này nếu ngươi thiếu tài nguyên tu hành, cứ tới chỗ của ta!



Nói xong quay đầu đi chỗ khác, nhìn không trung điểm điểm tinh thần, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi:



- Ngươi từng có loại cảm giác vô cùng ghét một người, nhưng lại cực kỳ sợ hắn chưa?



Phương Hành theo bản năng suy nghĩ một chút, nói:



- Lúc còn nhỏ từng có, ta có chín thúc thúc, rất tốt với ta, mọi người ở trong sơn cốc, uống rượu đánh nhau, trêu chọc pha trò, cuộc sống rất vui, nhưng sau đó bỗng nhiên có một người rất lợi hại, giết tất cả bọn họ, ta sợ hãi từ trong mật đạo chui ra, lúc ấy vô cùng hận hắn, nhưng sợ hắn sẽ đuổi theo...



Ứng Xảo Xảo nghe ngây ngốc, vội vàng hỏi:



- Sau đó?



Phương Hành vừa định nói "dau đó ta làm thịt hắn ", chợt nhớ tới nói như vậy, mình sẽ bại lộ, liền cười hắc hắc nói:



- Sau đó không phải ta đến Bách Thú Tông các ngươi sao...



- Ác nhân kia đâu?



Ứng Xảo Xảo quay đầu hỏi, tựa hồ rất ân cần, không có phát hiện mình cách Phương Hành rất gần, lông mi sắp đụng phải mũi của hắn.



- Sau đó hắn đã chết!



Phương Hành thản nhiên nói.



Ứng Xảo Xảo thở ra, nói:



- Thật tốt, có người thay ngươi báo thù!



An tĩnh một hồi, nàng nhẹ giọng nói:



- Ngươi cũng rất thương tâm a? Ta biết ngươi muốn khuyên ta, ác nhân tự nhiên sẽ gặp báo ứng, cho nên không cần nhất định đi tìm hắn báo thù sao, thật ra thì ta cũng không dám, ta vừa nghĩ tới hắn đã sợ, có đôi khi nửa đêm mơ tới hắn, sẽ sợ tới không dám ngủ tiếp...



Một bên nhẹ nhàng nói, thanh âm của nàng càng lúc càng thấp, đầu khẽ tựa vào trên bả vai Phương Hành.



- Muốn ngủ thì trở về phòng ngủ...



- Không cần, ngươi cho ta dựa một hồi...



- Vai ta mỏi...



Phương Hành quay đầu mắng nàng, nhưng thấy Ứng Xảo Xảo nhắm mắt, hai hàng nước mắt long lanh chảy trên gương mặt.



Lúc này trong khoang thuyền, hai bà tử thấy tiểu thư không trở lại, đi ra tìm, nhưng bỗng nhiên nghe được nơi xa bỗng nhiên truyền đến linh khí ba động kịch liệt, lại thấy trên bầu trời đêm, có một chiếc chiến xa khổng lồ màu bạc xé rách không trung, ùng ùng lao đến pháp thuyền, suýt nữa đâm vào



- Không tốt, phía trước có pháp thuyền...



Trên chiến xa màu bạc có người quát lạnh, sau đó chiến xa đột nhiên lách qua, sát qua trước mặt pháp thuyền.



Chẳng qua chiến xa dù sao quá lớn, ước chừng là gấp ba pháp thuyền, hơn nữa tựa hồ mới vừa thi triển thuấn di, vừa xuất hiện, mang ra kình phong kịch liệt, sức gió mạnh cơ hồ lật ngược pháp thuyền, Ứng Xảo Xảo tựa vào trên bả vai Phương Hành thét kinh hãi, cả người ngã bay ra ngoài, ánh mắt Phương Hành lạnh lẽo, kéo nàng trở về trong lòng ngực của mình.



- Đạo hữu phương nào, lại va pháp thuyền của Bách Thú Tông ta?



Trong nháy mắt này, Mạc Da trưởng lão một mực nhắm mắt đả tọa đột nhiên bay ra pháp thuyền, đứng trên không trung hét lớn.



- Ha ha, Bách Thú Tông? Tiểu tông môn ở Bột Hải quốc sao? Chớ cản đường, chúng ta đang vội lên đường!



Trên chiến xa, truyền đến một thanh âm có chút không yên, tựa hồ người trên chiến xa thấy suýt nữa đụng vào pháp thuyền, vốn có chút lo lắng, bất quá nghe nói đây là pháp thuyền của Bách Thú Tông, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch