Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lược Thiên Ký

Chương 397: Sở Vực thiên kiêu

Chương 397: Sở Vực thiên kiêu







Môn nhân Bách Thú Tông tìm một địa phương vắng vẻ, hạ pháp thuyền xuống, lúc này cửa cốc đã bị bốn đạo nhân mã tới trước chiếm cứ, bốn pháp khí ngăn cản cốc khẩu, vì vậy Bách Thú Tông chỉ có thể dừng ở địa phương hơi chếch về sau. Phương Hành và đám người Ứng Xảo Xảo nhảy xuống pháp thuyền, vẻ mặt của Mạc Da trưởng lão và Ứng Xảo Xảo rất khó coi, mê mang nhìn người chung quanh, cũng không biết nên làm cái gì.



Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ có mình Ứng Xảo Xảo tới bái sư, đến Băng Âm Cung tự có người tiếp đãi, trực tiếp nghe người khác an bài là được, lại không nghĩ chợt đụng phải một cục diện như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.



Phương Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đám ngốc này, lặng lẽ kéo tay áo Ứng Xảo Xảo nói:



- Dò thăm tin tức đi!



Ứng Xảo Xảo chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn sang Mạc Da trưởng lão.



Mạc Da trưởng lão đỏ mặt, hắn cũng nghe được câu nói kia của Phương Hành, trong lòng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói:



- Các ngươi ở chỗ này đợi chút, chuyện này không giống như chúng ta nghĩ, ta đi tìm mấy vị đạo hữu hỏi thăm tin tức...



Vừa nói vừa vung ống tay áo, nặn ra khuôn mặt tươi cười, đi tới trước bốn đạo nhân mã kia.



Ứng Xảo Xảo xoay đầu lại, nhìn Phương Hành cười một tiếng, nói:



- Ngươi rất thông minh, ta cũng không nghĩ tới!



- Không phải tiểu gia thông minh, mà là các ngươi quá ngu xuẩn...



Phương Hành có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm xuất hiện tình huống mình không biết, không nhanh hỏi thăm tin tức, khống chế cục diện, ngược lại ngơ ngác sững sờ đứng ở chỗ này, chẳng phải chuyện kẻ ngốc làm sao? Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng hắn hiểu được, Mạc Da trưởng lão tuổi tác cao, không đến mức ngu xuẩn như thế, bất quá bị nhiều cao thủ dọa sợ, nhất thời chưa hồi phục mà thôi.



Mà Phương Hành tuy tuổi không lớn, nhưng trời sinh có gan lớn, ai cũng không sợ, lúc nào cũng giữ vững một cái đầu thanh tĩnh.



Tuyết hàn băng lãnh, hoàn cảnh chung quanh tuyết lĩnh thật ra căn bản không thích hợp để người bình thường sinh tồn, dù tất cả mọi người đều có tu vi, cũng cảm thấy hàn khí nhè nhẹ, hai lão bà tử hầu hạ Ứng Xảo Xảo thấy thế, liền nấu đan trà. Nấu xong, Ứng Xảo Xảo lấy một chén đưa cho Phương Hành, Phương Hành tự nhiên sẽ không khách khí, đưa tay nhận lấy, ngồi chồm hổm ở một bên uống.



Chừng nửa canh giờ, Mạc Da trưởng lão trở lại, sắc mặt khó coi, ở trong quá trình dò thăm tin tức, hắn không được quá nhiều tôn trọng, hơn nữa dò thăm ra tin tức cũng có chút bất lợi với Ứng Xảo Xảo:



- Hỏi được rồi. Không đúng lắm, người nhận được Huyền Băng Lệnh thậm chí có rất nhiều. Hơn nữa đều là thiên kiêu nổi danh các nước nhỏ xung quanh Sở Vực, Băng Âm Cung rốt cuộc muốn làm gì?



- Có bao nhiêu người tới bái sư?



Phương Hành ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa uống trà vừa đặt câu hỏi.



Mạc Da trưởng lão liếc hắn một cái, khinh thường không muốn trả lời, cảm thấy tên hạ nhân này thật không có bộ dạng của hạ nhân.



Ứng Xảo Xảo nhìn Phương Hành một cái, cũng hỏi theo:



- Mạc Da trưởng lão, có bao nhiêu người tới bái sư?



Mạc Da trưởng lão thở dài nói:



- Hiện tại tới đã có bốn người, trong đó có Bách Lý quốc Mạc gia, Sở đông Tu gia, cùng với Sở bắc Lý gia, đều là nhân vật thiên kiêu được các thế gia tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng không biết sao, đều lấy được Huyền Băng Lệnh, hơn nữa tu vi của bọn họ, rất nhiều đã đạt đến Linh Động đỉnh phong...



Nói tới đây, có chút lo lắng, mặc dù Ứng Xảo Xảo cũng là thiên kiêu được Bách Thú Tông Tông chủ tỉ mỉ bồi dưỡng, truyền thừa Ứng Long yêu linh, cùng giai khó gặp địch thủ, nhưng trước đó không lâu mới vừa đột phá Linh Động tầng bảy, cùng đám thiên kiêu đạo tử Linh Động đỉnh phong kia còn có chút cự ly, Mạc Da trưởng lão cảm thấy, để Ứng Xảo Xảo ở trong đám người này, có chút không yên lòng.



Phương Hành nghe xong, cũng chau mày, không nói một lời, yên lặng suy nghĩ.



- Mạc Da trưởng lão, vậy tại sao nhiều người như vậy đều chờ ở cốc khẩu, không tiến vào sơn cốc?



Ứng Xảo Xảo suy nghĩ một chút, có chút kinh ngạc hỏi.



Mạc Da trưởng lão ngây ngốc, nói:



- Hình như là Băng Âm Cung có lệnh, phải đợi người bái sư đều chạy tới, mới cùng nhau vào cốc!



Thời gian dần trôi, gió tuyết càng lớn, băng hàn thấu xương, ngay cả Ứng Xảo Xảo cũng có chút ngăn cản không nổi rồi, trốn vào trong pháp thuyền, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có Trúc Cơ cảnh có thể chống đỡ được, bất quá Băng Âm Cung không lên tiếng, cũng không có ai dám mạo hiểm tiến vào sơn cốc, chỉ có thể nhẫn nại chờ người còn chưa chạy tới đến đông đủ, sẽ cùng nhau vào cốc.



Lần lượt, không ngừng có nhân mã chạy tới.



Tinh tế quan sát, đều là các nước nhỏ tông môn thế gia ở chung quanh Sở Vực, những người này có một đặc điểm, chính là tuổi còn trẻ, nhưng đã có tài danh, tu vi đại khái là Linh Động hậu kỳ, nhưng căn cơ vững chắc, vượt xa Linh Động bình thường.



- Băng Âm Cung rốt cuộc đang giở trò gì?



Phương Hành thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nói thầm, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện Hồ Cầm lão đầu thu đồ, lộ ra rất quỷ dị.



Phải biết mặc dù những người này có chút danh tiếng thiên kiêu, nhưng nếu muốn dễ dàng bái vào môn hạ Kim Đan, lại không phải chuyện dễ!



Kim Đan cảnh, tu vi thông thiên, tài nguyên vô số, kiến thức uyên bác, lấy bản lãnh của bọn hắn, dạy dỗ ra mấy thiên kiêu thật không phải việc khó, mà bọn họ có thể tu thành Kim Đan, nói rõ năm đó mình cũng là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có thể được bọn họ nhìn ở trong mắt càng ít, loại như Ứng Xảo Xảo, ở trong mắt bọn họ hơn phân nửa chỉ là tài trí bình thường.



Nói đơn giản, những người gọi là thiên kiêu này, muốn bái nhập môn hạ Hồ Cầm lão nhân, khó khăn không thua Phương Hành năm đó bái nhập Thanh Vân Tông bao nhiêu, cũng chính vì vậy, mới làm cho người ta kinh ngạc, lão đầu này triệu tập nhiều cái gọi là "thiên kiêu" như vậy tới, người người tay cầm Huyền Băng Lệnh, người người muốn bái vào môn hạ của hắn, muốn mở trường học sao?



Phải biết Hồ Cầm lão đầu cả đời chỉ thu ba đồ đệ, hôm nay lại muốn dạy một đám sao?



Phương Hành càng nghĩ càng không thông.



Sắc trời dần muộn, màn đêm buông xuống, thỉnh thoảng có nhân vật thiên kiêu chạy tới, đã càng ngày càng nhiều, chừng hơn hai mươi người.



Những nhân vật này, đại thể dưới ba mươi tuổi đã đạt đến Linh Động hậu kỳ.



Đây là một tiêu chuẩn, đặt ở Thanh Vân Tông, chỉ cần trước hai mươi mốt tuổi có thể tới Linh Động hậu kỳ, đã có tư cách trở thành đệ tử chân truyền, được tông môn dùng tài nguyên bồi dưỡng, mà tiêu chuẩn Băng Âm Cung triệu tập, tựa hồ cũng có suy tính như vậy, chẳng qua tiêu chuẩn phóng khoáng một chút, nước nhỏ chung quanh Sở Vực, Linh Động hậu kỳ dưới ba mươi tuổi đều được triệu tập tới.



Dùng lời đơn giản nhất mà nói, trừ nhân vật thiên kiêu của Thanh Vân Tông và Đại Diễn Tông ra, Băng Âm Cung đã một lưới bắt hết nhân vật thiên kiêu của Sở Vực!



- Ông...



Thời điểm Phương Hành nói thầm, trong gió tuyết, chợt có tiếng sấm mờ mờ ảo ảo truyền đến, mọi người đều kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy nơi xa có một pháp thuyền lóe ra lôi quang bay tới, thuyền này là linh khí cực phẩm, phía trên khắc đầy pháp trận cùng ký hiệu, tốc độ cực nhanh, tựa như một tia thiểm điện, từ trong gió tuyết nhanh chóng lướt đến.



- Dĩ nhiên là pháp khí cực phẩm, người kia là người phương nào?



- Pháp khí có tộc huy, là Đại Hà Uyển Tiêu gia...



Mọi người trước sơn cốc nhất thời kinh ngạc thấp giọng nghị luận.



Xe ngựa quấn quanh điện quang đi tới trước sơn cốc, chợt dừng lại, cực kỳ quỷ dị, nhưng cũng cho thấy pháp thuyền là pháp khí cực phẩm thu phát tùy tâm. Hai đệ tử Băng Âm Cung đứng ở trước pháp thuyền nhảy xuống, nhìn pháp thuyền chắp tay, cười nói:



- Tiêu Tuyết cô nương kính xin ở cốc khẩu chờ một chút, Cung chủ có lệnh, đợi người tới đông đủ, sẽ cùng nhau vào cốc!



Trong xe không trả lời, hai đệ tử Băng Âm Cung cũng không thèm để ý, thi lễ xong xoay người rời đi.



Mà mấy chi nhân mã trước sơn cốc, nghe lời ấy nhất thời kinh hãi.



- Tiêu Tuyết? Chẳng lẽ là... thiên kiêu Tiêu thị chỉ biết sử dụng kiếm nói chuyện tới sao?



- Làm sao có thể? Nàng không phải đã Trúc Cơ sao?



Mọi người thấp giọng nghị luận, cực kỳ kinh ngạc.



Vốn tưởng người bái sư lần này, đều là Linh Động, lại không nghĩ, đột nhiên đi ra một Trúc Cơ cảnh.



Thiên kiêu Tiêu thị cũng là thiên kiêu Linh Động từng nổi tiếng Sở Vực, nếu bàn về nữ tử nổi danh nhất Sở Vực, hiện nay tự nhiên là Băng Âm Cung Diệp Cô Âm, nhưng ở trước Diệp Cô Âm, lại là cô gái tên Tiêu Tuyết này, từng một người một kiếm, chiến bại tất cả thiên kiêu Linh Động của Sở Vực, được xưng dưới Trúc Cơ đệ nhất nhân, bất quá nàng đã ở bảy năm trước thành công Trúc Cơ.



Trúc Cơ rồi, nàng rất ít lộ diện, mới đến phiên Diệp Cô Âm thanh danh vang dội.



Mọi người không nghĩ tới, trong trường hợp này, nàng lại lần nữa lộ diện, cũng là tới bái sư.



Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nghị luận rối rít, cho dù tự nghĩ đã đoán được dụng ý của Băng Âm Cung, cũng lần nữa mê mang.



Kinh ngạc còn chưa qua, lại thấy phía chân trời phương tây, đạo đạo kim quang phóng lên cao, nhanh chóng tiến tới gần, một thanh âm lanh lảnh dương dương tự đắc truyền tới:



- Sở Hoàng Thái tử giá lâm, người rảnh rỗi tránh ra, mau nhường đường...



- Sở Hoàng Thái tử?



- Hắn làm sao cũng tới?



- Mười năm trước hắn trúc ra đạo cơ màu vàng, tiền đồ vô lượng, sao cũng tới Băng Âm Cung bái sư?



Lần này, trước Hàn Phách Cốc, quả thực giống như tạc nồi, kinh nghi vang dội.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch