Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 14: Diệt thú tướng (2)

Chương 14: Diệt thú tướng (2)




Đoạn G2!

Nếu để người khác biết ngày thứ hai sau khi hắn thức tỉnh, không sử dụng bất kỳ thuốc gì đã lên thẳng đoạn hai, chắc chắn sẽ há hốc mồm ngạc nhiên!

Nhưng đây là dị năng của Tần Phong, chỉ mới một phút sau khi tiêm thuốc thức tỉnh đã cảm thấy dị năng tỉnh lại, tiềm lực này e rằng sẽ lên cấp S.

Bây giờ, Tần Phong vẫn chưa thể nắm giữ dị năng này, phát huy ra 1% của dị năng cường đại.

Sau khi thực lực tăng vọt, khuôn mặt Tần Phong không thể hiện điều gì, bắt đầu quét dọn chiến lợi phẩm.

Da lông Sài lang mắt đỏ cũng là một loại tài liệu, không chỉ thế răng nhọn móng vuốt đều có thể bán đi.

Muốn trao đổi với bên chính phủ căn cứ Thừa Bắc, lại phải cắt lỗ tai của Sài lang mắt đỏ.

Nhưng so sánh với những điều này, hơn bốn mươi con Sài lang mắt đỏ cũng không sánh bằng một Lang ngao.

Dù sao đây cũng là một thú tướng!

Tần Phong dùng dao găm cắt thân thể Lang ngao ra, lưu loát cắt xuống da lông, răng, vuốt sói của Lang ngao to lớn.

Quan trọng nhất là vị trí chính giữa ngực gần trái tim.

“Phốc!”

Máu tươi tuôn ra, cơ bắp nhanh chóng bị cắt ra, sau khi đẩy ra xương sườn một hạt châu tròn trịa màu đỏ xuất hiện.

Sở dĩ Lang ngao trở thành thú tướng cũng vì trong cơ thể của nó có thêm một năng lượng hạch tâm, vì Lang ngao thức tỉnh tốc độ và lực lượng, nguồn gốc của lực lượng này có một nửa xuất hiện bên cạnh trái tim.

Một hạt châu màu đỏ này có thể trực tiếp sử dụng tăng cường độ nhục thân của mình, gấp mấy lần thuốc cường hóa cấp G.

Tần Phong cất hạt châu vào trong túi áo, những tài liệu khác đặt vào balo tác chiến, chỉ tài liệu của một con Lang ngao đã đầy một balo!

Ở bên khác, lúc chiến đấu không cảm thấy gì, lúc này sắc mặt Lục Manh và Lý Dao Dao đều trắng bệch, Lục Manh nhìn xác Lang ngao bị cắt ra suýt thì nôn hết bữa cơm đêm qua.

“Nếu không có ngươi, ta đã sớm chết, ta còn phải cảm ơn ngươi, ngươi mang những thứ này đi đi!” Lục Manh vội vàng nói, không hề che giấu sự kháng cự trong mắt.

Nàng không chịu được cảnh máu tanh khi giải phẫu xác.

Tần Phong nhìn thoáng qua Lục Manh, cũng không khách sáo.

“Được!”

Lúc đầu Tần Phong chia cho đối phương một nửa là muốn giảm chút tổn thất cho Lục Manh, nhưng thấy đối phương như vậy đâu giống người quan tâm những thứ này.

Tài liệu trên người những Sài lang mắt đỏ này còn không có giá trị bằng số viên đạn mà đối phương bắn ra trong đêm nay!

Bây giờ Tần Phong chắc chắn phải kiếm một một đồng tiền.

Hắn vừa sống lại, dù đời trước hắn không quá thành công cũng là một lính đánh thuê trải qua trăm trận chiến, không thiếu tiền tài.

Bây giờ lại một nghèo hai trắng, càng cần rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng bản thân.

Hắn kéo những Sài lang mắt đỏ kia qua, tháo móng vuốt và lang nha, cắt lỗ tai, da lông quá rách rưới cũng không thu thập nữa.

Vài phút sau, Tần Phong đã chứa hết tài liệu vào túi ngủ của mình, túi ngủ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, dù dính máu thì trực tiếp mua một cái mới là được.

Làm xong tất cả, lại phát hiện Lục Manh và Lý Dao Dao còn đang nghỉ ngơi tại chỗ, trên mặt toàn là vẻ mệt mỏi và hoảng sợ, thậm chí hơi không biết làm sao.

Chân trời dần dâng lên bong bóng cá, mặt trời cũng dâng lên từ đường chân trời.

Điều này có nghĩ xe trở lại căn cứ đã khởi hành, bọn họ có thể trở về!

Tần Phong kéo túi ngủ phân biệt phương hướng một chút.

“Đi theo, về căn cứ!” Tần Phong thản nhiên nói, kéo túi ngủ nhanh chân đi ở phía trước.

“Cảm, cảm ơn!” Lý Dao Dao nói cảm ơn, nàng thật sự cảm ơn Tần Phong đã ra tay giúp đỡ, nếu không nơi này là chỗ chôn thân của bọn họ.

Lục Manh thu hồi đài tấn công, tuy có Lý Dao Dao chữa trị cho nàng nhưng dị năng của Lý Dao Dao cũng không quá mạnh, nội thương vẫn rất nặng.

Tần Phong liếc nhìn hai người, phát hiện bọn họ có thể đi theo cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là một số học sinh học viện cao cấp không hiểu chuyện mà thôi.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn vì dị năng của Lý Dao Dao lại là hệ thủy chữa trị, đáng tiếc vẫn quá yếu!

Bông hoa trong nhà kính muốn đi ra ngoài mạo hiểm, thứ chờ đợi các nàng chỉ là sự tàn lụi sau gió táp mưa sa.

Hơn 6 giờ sáng, xe tuần tra dã ngoại đến con đường đã đặt ra đúng giờ.

Nơi này lại tụ tập hơn hai mươi người, có người thu hoạch tương đối khá, có người lại sinh mệnh hấp hối, nhưng chuyện như vậy xảy ra quá nhiều ở dã ngoại.

Tần Phong mặt không đổi sắc, ngược lại Lý Dao Dao và Lục Manh tỏ ra rất kích động.

“Vương Khải, các ngươi…” Trong mắt Lý Dao Dao đều là vẻ thất vọng.

Mấy người mà nàng vừa nói là đồng bạn đi cùng nàng.

Lúc trước được ba người này mời đến dã ngoại, đã nói sẽ bảo vệ Lý Dao Dao hệ phụ trợ thật tốt, hoặc ba người này còn định anh hùng cứu mỹ nhân thể hiện thực lực của mình.

Kết quả bây giờ tốt lắm, ba người đều vứt bỏ Lý Dao Dao tự bỏ chạy.

Lạ còn đứng ở nơi này chờ xe, không để ý đến sự sống chết của Lý Dao Dao và Lục Manh.

“Tên khốn, vô dụng tham sống sợ chết, các ngươi chết không yên lành!” Lục Manh thấy ba người này lập tức mắng to.

“Lục Manh, Dao Dao, ta đã biết các ngươi sẽ không có chuyện gì!”

Tưởng Văn Hiên thấy bóng dáng của hai người đầu tiên ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch