Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 3: Mạt thế giáng lâm

Chương 3: Mạt thế giáng lâm




Mua xong đao, đón xe tới trường học, chạy thẳng về phía ký túc xá trường học. Trên đường đi tất cả mọi người vẫn líu ríu thảo luận điểm sáng vàng óng trên bầu trời, tin tức trên Internet cũng có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này điểm sáng trên bầu trời đã sắp rơi xuống mặt đất, mọi người cũng nhìn thấy càng rõ ràng hơn.

Đến túc xá, Lý Tân đã nằm trên giường, trong ba lô, tất cả đều là nước khoáng, Bánh mì, xúc xích, mì ăn liền, chân gà cùng các loại đồ ăn vặt, còn có một hòm thuốc nhỏ khoảng hai mươi phân, mở ra xem, các loại thuộc trị liệu các triệu chứng nhỏ bình thường, còn có băng gạc, cồn i-ốt, băng dán cá nhân, bông ngoáy tai… vô cùng đầy đủ.

Lý Tân ở bên cạnh kêu khổ:

- Đại ca, ngươi biết ta đi mua những thứ này người ta nhìn ta thế nào không, đều dùng ánh mắt như thấy kẻ điên nhìn ta đấy! Ta phải chịu áp lực cỡ nào mới mua được những thứ này đấy!! Hu hu!

Nói xong, gần như sắp khóc, Vương Song có chút đau đầu, lấy đao từ trong rương ra, một thanh ném cho Lý Tân tức giận nói:

- Cho ngươi, xem như đền bù tâm hồn bị tổn thương của ngươi.

- Hì hì, ta biết Song Tử ngươi đầy nghĩa khí, được rồi, ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi.

Lý Tân lập tức vui vẻ cười nhan mở, nhận đao, rút ra mở xem, chế tạo bằng vàng ròng, trông vô cùng sắc bén, nhưng mà bề ngoài không bằng thanh Đường đao của Vương Song. Nhưng Lý Tân vẫn rất thích thú, trong lòng mỗi nam nhân đều có một giấc mộng Nhiệt Huyết Giang Hồ, khát vọng cầm kiếm đi tới chân trời.

- Điểm sáng màu vàng kia sắp rơi xuống rồi.

Vương Song xuyên qua khung cửa sổ ký túc xa nhìn điểm sáng trên bầu trời. Điểm sáng màu vàng sắp rơi xuống, nỗi bất an trong lòng cũng trở nên càng mãnh liệt.

Không khỏi sờ khối Thạch đầu màu đen trên cổ mình, một năm trước hắn mất một trăm tệ để mua trên thị trường bảo vật đấy, trông không lớn, hơi mỏng, đen một màu không thấy tia sáng nào, ở giữa còn có một hoa văn cánh cửa kỳ quái. Vương Song vừa nhìn thấy khối thạch đầu kia đã thích rồi, vẫn luôn đeo trên người.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Vương Song sờ khối thạch đầu kia, vậy mà cảm giác được một chút ấm áp, dường như có thứ gì đó đang rục rịch.

Vương Song nhướng mày, trong lúc mơ hồ cảm giác được sự việc dường như hơi vượt qua sự tưởng tượng của mình. Không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhìn bầu trời bên ngoài.

Cuối cùng điểm sáng kia cũng dần dần rơi xuống, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người điểm sáng óng ánh kia trực tiếp xuyên thấu tất cả các vật trở ngại như vách tường rơi xuống trên người mọi người rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà tất cả những người bị điểm sáng màu vàng óng xuyên qua nháy mắt té xỉu, toàn bộ thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

Vương Song và Lý Tân cũng không ngoại lệ, hai người đồng thời ngã xuống giường, nhưng mà hai người đã khóa cửa ký túc xá lại, cũng phải không lo lắng.

Vương Song không biết vào thời khác hôn mê, khối thạch đầu màu đen trên cổ sau khi hấp thu điểm sáng màu vàng óng đột nhiên hóa thành một đạo hắc sắc quang mang, trực tiếp xuyên qua thân thể Vương Song, rơi xuống vào một không gian không biết tên trong đầu Vương Song, hình thành một tiểu hình hắc động. Điểm sáng màu vàng không ngừng Thôn Phệ Giả ngoại lai, đồng thời một cỗ năng lượng kỳ dị chảy ra, không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Vương Song.

Lúc này, một luồng tạp chất đen nhánh xuất ra khỏi thân thể Vương Song, bao trùm toàn thân, không biết qua bao lâu, này cổ năng lượng kỳ dị này ít đi rất nhiều, cuối cùng dường như đi qua một Huyệt Khiếu thần bí, có chút do dự, cuối cùng cỗ năng lượng này tuôn ra.

- Ầm.

Từng đạo từng đạo Xích Sắc hỏa diễm trong nháy mắt bay ra khỏi cơ thể Vương Song, tạp chất trên thân thể nháy mắt bị đốt cháy trống không. Nhưng kỳ quái là cỗ hỏa diễm này dường như không tạo ra thương tổn với Vương Song. Thậm chí ngay cả quần áo cùng giường chiếu của hắn cũng không bị hư hỏng gì. Chỉ là đốt cháy sạch sẽ toàn bộ những tạp chất này.

Sau khi hỏa diễm đốt cháy tạp chất thì dần dần dung nhập vào trong cơ thể Vương Song. Lúc này, đã qua ba giờ, Vương Song dần dần tỉnh lại, mở to mắt, nhìn cảnh vật chung quanh, dường như không có gì thay đổi, nhưng một cảm giác không nói nên lời quấn quanh trong lòng Vương Song.

- A!

Một tiếng la khóc thê lương vang lên, đánh vỡ thế giới yên tĩnh. Vương Song biến sắc, lắc mình, đi đến bên cửa sổ, ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra hiện tại tốc độ của mình đã vượt xa trước kia. Khoảng cách gần năm mét nháy mắt đã tiến đến rồi.

Thế nhưng Vương Song đúng lúc thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, cho dù hắn tự xưng là dây thần kinh cường đại nhất cũng không khỏi có chút tê cả da đầu.

Một đám người học sinh mặc đồng phục đại học Giang Nam, vây quanh một nữ sinh điên cuồng cắn xé, máu tươi thịt nát rải rác trên người những người này, nhưng bọn hắn không thèm quan tâm, chỉ là không ngừng gặm cắn thân thể nữ sinh kia. Thanh âm của nữ sinh kia dần dần yếu ớt, rất nhanh không còn sự sống nữa.

Cho dù cách một trăm mét, Vương Song cũng thấy rất rõ ràng, những người này, không, cũng không thể gọi là người, bọn họ hàm răng biến nhọn, đồng tử trở nên xám trắng, không có một tia sáng, bên trong miệng phát ra tiếng gào thét.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch