Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 412: Mưu đồ Liêu Đông (2)

Chương 412: Mưu đồ Liêu Đông (2)





Đối với Tháp Na. Tần Kham có một loại phương pháp tiếp xúc khác. Đó chính là ngay thẳng, người Mông Cổ thích trực lai trực khứ, tất cả khách khí trong mắt bọn họ đều là hư ngụy.

Cho nên Tần Kham không định khách khí với Tháp Na.

Tháp Na đành phải buông tay, khi cúi đầu thì bĩu môi.

Tần Kham ung dung nhìn nàng ta: "Vô sự hiến ân cần. Phi gian tức đạo. Có chuyện gì nói thẳng ra đi."

Tháp Na hơi cao hứng hơn một chút, nói: "Ta muốn ở hậu viện hầu phủ của ngươi mở một đồng cỏ, chú ý chú ý quan sát rồi, sau sương phòng hầu phủ có một mảng đất hoang vu khá lớn. Rải chút mầm cỏ lên, đầu xuân sang năm ta có thể cưỡi ngựa rong ruổi rồi."

Thật sự là đề nghị hoang đường lại khiến người ta đau lòng.

Tần Kham bình tĩnh nhìn nàng ta hồi lâu, chậm rãi nói: "Tháp Na, ngươi nhớ thảo nguyên à?"

Tháp Na mím môi, rồi gật gật đầu thật nhanh, xong lại lắc đầu, vẻ đau thương trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Tần Kham minh bạch ý tứ của nàng ta, hắn và nàng ta vốn là một hồi hôn nhân chính trị, nếu nói về cảm tình giữa hai người, kỳ thật cũng không tính là hoàn toàn không có, chỉ là trong lòng hai người đều cảm thấy bài xích đối với loại hôn nhân chính trị này, thế là hắn và nàng ta dứt khoát ngay cả một chút tình cảm đó cũng bài xích ra ngoài.

Ngón tay vô ý thức gõ mấy cái lên bàn, khóe miệng Tần Kham bỗng nhiên lộ ra nụ cười.

"Tháp Na, ta cho ngươi về thảo nguyên nhé?"

Tháp Na lắc đầu: "Ta không thể trở về."

Tần Kham cười nói: "Trên danh nghĩa mà nói, ngươi đã là thiếp thất của ta rồi, ngươi từ thảo nguyên vào kinh đã là mang danh nghĩa Đóa Nhan Vệ sứ tiết kiêm thiếp thất của Tần Kham ta, vào Hầu gia rồi thì xem như người của Tần Kham ta, cho nên ta lần này phái ngươi về thảo nguyên, ngươi sẽ dùng thân phận Đại Minh sứ tiết kiêm nữ nhi của Hoa Đương mà trở về."

"Trở về làm gì?"

"Thông hôn!" Tần Kham từ miệng phọt ra hai chữ.

Tháp Na kinh ngạc mở to mắt: "Thông hôn với ai?"

"Thông hôn Hán tộc và Mông Cổ."

"Không hiểu."

"Nói đơn giản nhé, ta mấy ngày nữa sẽ đưa ra triều nghị, cho phép dân chúng thành trấn biên cảnh Liêu Đông thông hôn với mục dân của Đóa Nhan tam vệ."

Tháp Na nghĩ nghĩ rồi nghi hoặc nói: "Ngươi... Rốt cuộc là có chủ ý gì? Thông hôn đối với Hán nhân các ngươi có lợi ích gì?"

Tần Kham cười nói: "Không chỉ có lợi cho Hán nhân, đối với Đóa Nhan các ngươi cũng có lợi. Hiện giờ Đóa Nhan bộ không phải đã kết minh với Đại Minh ta rồi sao? Nếu đã kết minh thì nhất định phải bù đắp cho nhau, bốn chữ "Bù cho đắp nhau", cũng không chỉ có những vật chất như gạo muối, lá trà, đồ sứ, dân cư cũng có thể bù đắp cho nhau, ta không tin Đóa Nhan bộ các ngươi mỗi một người chăn nuôi đều có thể lấy được vợ, người người đều có thể gử nữ nhi ra ngoài, bất luận địa phương nào, bất kỳ quốc gia nào, tình huống nam nữ thừa luôn tồn tại, nông hộ thành hương biên trấn Liêu Đông cũng không ngoại lệ."

Tháp Na dù sao cũng không ngu, hơi nghĩ một chút liền bỗng nhiên giận dữ: "Ngươi. . . Tâm tư ác độc lắm! Đóa Nhan bộ ta nếu thông hôn với Hán nhân, sau này huyết thống tính thế nào? Đứa con Bọn họ sinh hạ rốt cuộc tính là người Hán hay tính là người Mông Cổ? Vả lại, ngươi nói thông hôn thì thông hôn, nông hộ Hán nhân biên trấn các ngươi sẽ nguyện ý sao?"

Tần Kham cười nói: "Liêu Đông hiện giờ đang phát triển mạnh mã chính, nhưng mà hàng năm giao nộp sáu thớt ngựa trưởng thành cho triều đình đối với nông hộ mà nói cũng là gánh nặng không nhỏ, nếu triều đình thi hành tân chính, hạ bố cáo tới biên trấn Liêu Đông, hứa mỗi hộ nếu có thể cưới được thê tử bộ lạc Đóa Nhan hoặc là gả cho nam tử bộ lạc Đóa Nhan là vợ, thì hàng năm sẽ miễn đi hai thớt ngựa, cũng giảm miễn chính sách thuế phú một cách thích hợp, ngươi cảm thấy các Hán nhân biên trấn Liêu Đông có nguyện ý hay không? Còn vấn đề rốt cuộc tính là người Hán hay là người Mông Cổ..."

Tần Kham nhìn thẳng vào nàng ta, chậm rãi nói: "Ta và phụ thân Hoa Đương của ngươi lúc trước thảo nguyên đã có minh ước, đều tự thề với thần linh của mình từ nay về sau không xâm phạm lẫn nhau, Đại Minh và Đóa Nhan bộ thân như một nhà, từ nay về sau lịch đại hoàng đế Đại Minh và lịch đại Khả Hãn Đóa Nhan đều tuân theo lời thề này, bên nào là trái thì thần linh không phù hộ. Tháp Na, đã thân như một nhà, huyết thống là người Hán hay là người Mông Cổ, có còn quan trọng vậy không? Hay là nói, phụ thân ngươi Hoa Đương kết minh ước với ta chỉ là kế tạm thời, tương lai nói xé bỏ là xé bỏ?"

Trong mắt Tháp Na hiện lên mấy phần hoang mang, vội vàng lắc đầu: "Không, Đại Minh cho thông thương, những mục dân Đóa Nhan có ăn có uống có mặc, ngạch trực cách không có nửa phần tâm tư khác."

Tần Kham nói tiếp: "Vậy là được ta, ta đề nghị Hán Mông thông hôn cũng hoàn toàn là một phen thiện ý, đế quốc Đại Minh là thượng bang, con dân Đại Minh không hề ghét bỏ mục dân của Đóa Nhan bộ, huống hồ loại thông hôn này chỉ là giữa bình dân, vẫn hạn chế hôn nhân của quý tộc Đóa Nhan các ngươi, dựa trên nguyên tắc hai bên tự nguyện, Tháp Na, tình yêu nam nữ vốn là một chuyện rất rất mỹ diệu, ngươi vì sao muốn xen lẫn những ràng buộc thế tục để ngăn cản loại tình yêu xuất phát từ nội tâm này?"

Dừng một chút, Tần Kham tiếp tục nói: "Vả lại, cho dù ta không đề xuất đề nghị này, hiện giờ Đại Minh đã hoàn toàn mở ra ba thành thị thông thương với Đóa Nhan bộ, con dân Đóa Nhan bộ và biên trấn Đại Minh sinh ra giao tiếp là chuyện không thể tránh khỏi, phụ thân ngươi nếu cường hành ngăn cản, cái mất đi sẽ chỉ là nhân tâm của mục dân bộ lạc, điều này rất bất lợi đối với địa vị thống trị của phụ thân ngươi, chỉ có người thống trị thuận theo thời thế, mới có thể giữ được vương vị vạn năm, nhiều đời không suy không kiệt."

Mặt Tháp Na dần dần đỏ ửng, nàng ta luôn cảm thấy những lời này của Tần Kham là ngụy biện, nhưng lại cũng không biết không đúng ở chỗ nào, mười Tháp Na cũng không bằng được một Tần Kham, nàng ta miệng lưỡi kém lập tức gấp đến độ giậm chân, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

"Ta. . . Ta không biết, nhưng ngạch trực cách ta khẳng định sẽ không đáp ứng! Ngươi, ngươi, tên cẩu quan này nhất định có quỷ kế."

Tần Kham cười tủm tỉm nói: "Có đáp ứng hay không, dù sao cũng phải thử mới biết được, Tháp Na, mang theo hai thân phận thiếp thất Tần Kham cùng với nữ nhi của Hoa Đương về thảo nguyên đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi trở về, sau khi xuất quan ngươi tới Liêu Dương trước, Diệp phó tổng binh Liêu Dương sẽ tự mình hộ tống ngươi tới nơi Đóa Nhan ở, đem những gì ta nói hôm nay kể lại từ đầu chí cuối với phụ thân của ngươi, chuyện chỉ mới là khái quát, ta và phụ thân ngươi có thời gian cả đời để vẽ ra máu thịt từ sự khái quát này, để nó dần dần hoàn thiện, thành chính sách của thể thi hành."

Tháp Na cả giận nói: "Nói đi nói lại, lợi ích của thông hôn đều là của Minh đình các ngươi, Đóa Nhan bộ ta có lợi ích gì?"

"Khẳng định là có, trở về nói với Hoa Đương, cứ nói Minh đình hứa sẽ vĩnh viễn coi nhất mạch của Hoa Đương là Đóa Nhan chính thống, cũng nguyện ý toàn lực duy hộ địa vị thống trị Đóa Nhan của Hoa Đương và người đời sau, hơn nữa ta sẽ báo cáo với triều đình, ở cách thành Liêu Dương trăm dặm dựng một tòa thành, đặt tên là vi Đóa Nhan thành, phụ thân ngươi không chỉ có mục trường rộng lớn và mục dân của bộ lạc, hơn nữa còn sẽ thành thành chủ của Đóa Nhan thành, tất cả nha môn trị quân quản dân và dân cư trong thành hoàn toàn do Minh đình giúp các ngươi xây dựng, tất cả quan lại cũng sẽ do Hoa Đương bổ nhiệm, Minh đình tuyệt đối sẽ không nhúng tay và cắt cử."

Nháy mắt mấy cái Nghịch ngợm với Tháp Na, Tần Kham lại bắt đầu cười xấu xa: "Thích ăn thức ăn của Đại Minh không? Có phải ngại những thương nhân thông thương lòng dạ đen tối, đẩy gạo lúc thành giá trên trời không? Không sao, Minh đình cung cấp giống lúa và giống đồ ăn cho các ngươi, hơn nữa sẽ phái quan viên tới Đóa Nhan thành dạy mục dân các ngươi khai hoang trồng trọt, toàn bộ miễn phí..."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch