Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 431: Lãnh diễm thần y (1)

Chương 431: Lãnh diễm thần y (1)





Lãnh diễm!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tần Kham đối với nữ tử này, như đóa u lan mọc một mình trong cốc trống, cao ngạo bất quần, lại diễm kinh thiên hạ.

Tần Kham ngây ra, cả hai đời cộng lại, sắc đẹp trong trần tục hắn không biết đã thấy bao nhiêu lần, sớm đã miễn dịch đối với cái đẹp, quan viên các cấp xu nịnh lấy lòng mở tiệc chiêu đãi, trong tiệc vô số nữ tử quốc sắc như hồ điệp xuyên hoa bay lượn trước mặt hắn, chỉ để cố gắng thu hút một cái nhìn của hắn, nhưng Tần Kham vẫn bất động như núi, đến địa vị hiện tại của hắn, trừ kiều thê trong nhà ra, trong phàm tục còn nữ tử nào có thể khiến hắn phải liếc thêm một cái?

Nhưng mà vị vị nữ tử trước mặt này.

Tần Kham không thể không thừa nhận, lần đầu thấy nàng ta, tim hắn như đập chệch một nhịp.

Ra vẻ vô ý thuận tay đặt sách trên giá xuống, Tần Kham liếc nữ tử một cái, ánh mắt cũng đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Xoay người hỏi Mưu Bân: "Vị này... chính là Đường thần y? Nữ đại phu à?"

Mưu Bân cười cười gật đầu, còn chưa kịp trả lời thì Đường thần y đã lạnh lùng mở miệng: "Nữ tử không làm được đại phu à? Người hành nghề y như cha mẹ, người bệnh như con cái, cha mẹ luôn chiếu cố cho con cái, người bệnh có ai đi chọn cha hay mẹ tới chăm sóc không? Trên đời có con cái như vậy à?"

Ngữ khí lạnh như băng, nhưng giọng nói lại rất mềm mại êm tai.

Vừa mở miệng đã khiến cho Tần Kham sặc tí chết, Tần Kham đành phải vuốt mũi ngượng ngùng mỉm cười hai tiếng.

"Vị đại phu này nói không sai, nếu thực sự có con cái không hiểu đạo lý như vậy, bị đánh chết cũng đáng."

Nữ đại phu Họ Đường nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Tần Kham, mặt không biểu tình lạnh lùng hừ một cái.

Mưu Bân cười cười hoà giải: "Hầu gia, vị Đường thần y này là nữ Bồ Tát cưu người vô số nổi danh Thiên Tân, cái mạng này của hạ quan nếu không phải nữ thần y xuất thủ cứu giúp. E là không sống nổi rồi..."

Đường thần y rất không khách khí cắt ngang lời khen tặng của Mưu Bân, hơn nữa nhìn tính tình và bộ dạng của nàng ta cũng không phải là tốt lắm.

Tay trắng nõn như ngọc giơ lên chỉ chỉ Mưu Bân, Đường thần y lạnh lùng nói: "Hôm nay người ngoài cửa cản ta, nếu có lần sau, có quỳ xuống xin ta ta cũng không tới đâu, ngươi nhớ cho kỹ."

Cũng không biết là bởi vì dung mạo của nữ tử quá mức tuyệt sắc, hay là nàng ta quả thật có bản lãnh thật sự, Mưu Bân từng cao cao tại thượng tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ lập tức cười bồi, nói: "Vâng vâng, người ngoài cửa là thuộc hạ của vị khách quý này. Lần tới nhất định sẽ không cản. Đường thần y xin bỏ quá cho sự sơ sót này của ta."

Đường thần y lại hừ một cái, không để ý tới Tần Kham bên cạnh, chỉ vào Mưu Bân nói: "Cởi áo ra để ta thay thuốc."

Mưu Bân rất nghe lời cởi áo, lộ ra thân trên hơi nhăn nheo già nua. Đường thần y cũng không hè tỏ vẻ xấu hổ. Ánh mắt của nàng ta trong suốt, một thân thịt trắng của Mưu Bân ở trong mắt nàng ta giống như biến ảo thành từng khí quan riêng lẻ.

Chậm rãi tháo từng vòng băng quấn bên hông Mưu Bân xuống, lộ ra vết thương ở giữa bụng Mưu Bân. Tần Kham đặc biệt cẩn thận nhìn kỹ, vết thương quả thật do tên dẫn tới, lộ ra một cái hình vòng tròn nhỏ, khiến người ta kỳ quái là, xung quanh vết thương có mủ sưng tấy màu đen, hiển nhiên là bệnh trạng trúng độc.

Không đợi Tần Kham hỏi, Đường thần y cẩn thận quan sát vết thương của Mưu Bân, hơn nữa cũng không hiềm khí mùi trên vải, sau đó có chút hài lòng gật gật đầu: "Độc bị trúng đổi hai lần thuốc là có thể giải, hai vị ô đầu và tế tân trộn lẫn, đây là kịch độc là thế gian, trên mũi tên bôi hai thứ này mà không độc chết được ngươi, coi như mạng ngươi lớn."

Lời nói Không chút khách khí nhưng Mưu Bân lại không hề giận, ngược lại cảm kích chắp tay với nàng ta: "Mạng của Mưu mỗ không lớn, toàn là nhờ diệu thủ khởi tử hồi sinh của nữ thần y. Lần này bị thương thực sự là mạng như mành treo chuông, đối phương thật sự quá hèn hạ, hại Đường thần y...."

Đường thần y vung tay cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nói: "Ta nhận bạc chữa bệnh trị thương, bất kể thương thế của ngươi thế nào, cũng không quản cái gì hèn hạ hay không, ngươi không cần phải nói những lời vô nghĩa này với ta."

Không để ý tới sự cảm kích và khen tặng của Mưu Bân, Đường thần y thuần thục mở hộp trúc nhỏ mang theo người ra, trong hộp và đủ loại bình, còn vải để quấn vết thương cùng một bao ngân châm.

Chọn một lúc, nàng ta từ trong hộp lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, lại đổ thuốc mỡ lên vải trắng, sau đó quấn lên vết thương của Mưu Bân.

Sau khi quấn xong, lại từ trong bình đổ ra hai viên thuốc màu đen, đặt vào tay Mưu Bân, ngắn gọn ra lệnh: "Uống đi."

Tín nhiệm của Mưu Bân đối với nàng ta quả thực khiến người ta giận sôi, cũng không quản thuốc này có lai lịch tính chất thế nào, há miệng không dọ dự nuốt ngay.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch