Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 433: Từ từ bố trí

Chương 433: Từ từ bố trí





"Không biết Hầu gia có gì phân phó?" Trần Hùng chắp tay nói.

Tần Kham cười cười: "Đêm khuya tuy lạnh, nhưng đi tìm mai cũng là một chuyện nhã sự, không biết Trần bá gia có muốn đi chung với mỗ không?"

Trần Hùng ngây ra một lúc, sau đó cười nói: "Hầu gia có nhã hứng này, hạ quan không dám không tòng mệnh."

Hai người cùng bước đi, mấy trăm Cẩm y Giáo úy đi cách hơn trượng bảo vệ.

Thành Thiên Tân nghiêm khắc mà nói thì kỳ thật là một tòa quân thành và bến tàu gần biển, gia đình bách tính chỉ khoảng hai ngàn hộ, còn đâu phần lớn là quân sĩ và hải thuyền, Thiên Tân không chỉ có vị trí địa lý trọng yếu, đồng thời cũng là trạm trung chuyển nam bắc của Đại Minh, phía bắc là dược liệu vật liệu gỗ và đặc sản, phía nam thì gạo thóc tơ lụa đồ sứ, đều trung chuyển ở bến tàu Thiên Tân, cho nên bắt đầu từ năm Vĩnh Lạc dựng thành Thiên Tân, Thiên Tân liền thường trú nha môn thuỷ vận, năm đời Trần gia đều ở Thiên Tân, thừa kế Tổng đốc thuỷ vận.

Gió đêm rất lạnh, hít sâu một hơn, Tần Kham thậm chí có thể ngửi thấy mùi mặn của biển trong gió, Trần Hùng tự giác đi sau Tần Kham nửa bước, hai người cứ một đường trầm mặc mà đi.

Không biết qua bao lâu, Tần Kham cuối cùng mở miệng: "Bình Giang bá chắc biết bản hầu lần này vì sao đến Thiên Tân phải không?"

Trần Hùng cung kính nói: "Trước khi Hầu gia đến Thiên Tân các quan nha và các vệ đều đã nhận được công hàm của thông chính ti, trên công hàm mặc dù không nói Hầu gia tới đây là có việc gì, nhưng người bên dưới cơ hồ đều minh bạch, Bạch Liên giáo ngôn cuồng, làm hao tổn rất nhiều nhân mã của Hán Vệ, tà giáo này, triều đình không thể phớt lờ cho qua, tất phải tru trừ răn đe."

Tần Kham cười nói: "Phản ứng của các quan viên võ tướng trong thành Thiên Tân như thế nào?"

Trần Hùng cười khổ nói: "Bao gồm cả hạ quan, tất nhiên hoảng sợ không thể nào tả siết. Trong việc diệt trừ Bạch Liên giáo, triều đình nếu truy cứu trách nhiệm, quan viên võ tướng trong thành Thiên Tân e là khó thoát khỏi tội giám sát bất lực."

Tần Kham gật đầu nói: "Bản hầu không giấu gì các ngươi, sau khi Bạch Liên giáo bị tiêu diệt, triều đình khẳng định sẽ truy cứu, có điều Bình Giang bá không cần lo lắng, ngươi là huân quý duy nhất của thành Thiên Tân, lại nhận trọng trách thuỷ vận thiên hạ, triều đình sẽ không quá nghiêm khắc với ngươi, huống hồ bản hầu hiện tại ở Thiên Tân muốn tiêu diệt Bạch Liên, rất nhiều chỗ còn cần Bình Giang bá ra tay tương trợ, tương lai trên tấu chương báo công bản hầu sẽ thêm vài nét bút khen Bình Giang bá, cũng chỉ là việc một cái nhấc tay."

Trần Hùng vội vàng nói: "Hầu gia có gì cứ sai khiến, hạ quan nhất định sẽ làm hết sức."

"Vậy Bản hầu không khách khí, Bình Giang bá chủ quản thuỷ vận, phụ trách gạo nam thuốc bắc, bản hầu hỏi ngươi, tuyến thuỷ vận này ngươi quả thật nắm trong lòng bàn tay chứ?"

"Đó là tất nhiên, có điều hạ quan tuy là Tổng đốc, nhưng dân phu triều đình phát cho cũng hữu hạn, rất nhiều lúc không thể không dựa vào quan phủ và tào bang (người làm nghề bốc vác ở bến tàu) trên tuyến thuỷ vận giúp đỡ."

Tần Kham thở dài, cái nghiệp thuỷ vận này hưng cũng tào bang, suy cũng tào bang, từ lúc có thuỷ vận tới nay, tào bang là nhân vật trọng yếu không thể thiếu, nhưng lại cũng là nhân vật nguy hiểm nhất và kém ổn định nhất.

Thời Thái bình, hán tử nghèo khổ kiếm ăn bằng nghề tào bang có thể là thuận dân thiện lương nhất biết đủ nhất, một khi đến loạn thế có người kích động vài câu, những thuận dân này nháy mắt sẽ trở thành phản quân đáng sợ nhất.

"Dân phu ở bến tàu Thiên Tân có bao nhiêu người?" Tần Kham đột nhiên hỏi.

Trần Hùng nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc khoảng trên dưới hai ngàn người..."

Nói xong Trần Hùng giật nảy mình, trán lập tức lấm tấm mồ hôi, run giọng nói: "Ý của Hầu gia là, hơn hai ngàn người này..."

Tần Kham thở dài: "Bạch Liên giáo làm việc quen dùng dân chúng cùng khổ ở dưới đáy xã hội làm mục tiêu phát triển, ta không phải nói hơn hai ngày người này đã bị Bạch Liên giáo thẩm thấu vào, chỉ là... Bọn họ chung quy vẫn là quần thể có khả năng dễ bị kích động mà làm loạn nhất."

Trần Hùng hoảng sợ, nếu hơn hai ngàn dân phu bến tàu này làm loạn, triều đình truy cứu, người thứ nhất xui xẻo chính là Tổng đốc thuỷ vận hắn.

Rất nhanh vẻ sợ hãi của Trần Hùng bị một mảng sát khí thay thế, âm trầm nói: "Hầu gia, chuyện quá khẩn cấp, thà rằng giết nhầm chứ không thể dung túng, hạ quan xin Hầu gia thi hành thủ đoạn lôi đình, bất kể bà ta dân phu này có gia nhập Bạch Liên giáo hay không, chi bằng trước tiên cứ diệt đã rồi luận đạo lý sau."

Tần Kham bỗng nhiên dừng bước, nhìn Trần Hùng một cái thật sâu rồi thản nhiên nói: "Không có bằng chứng, xuất thủ liền giết hơn hai ngày người? Bình Giang bá chơi lớn thật."

"Hầu gia, đáng cắt mà không cắt, tất có đại họa!"

Tần Kham cười lạnh nói: "Bản hầu đến Thiên Tân là để điều tra phản tặc chứ không phải hạ dao mổ với dân chúng vô tội, nếu bản hầu không phân tốt xấu cứ giết lung tung, hành động này có khác gì cầm thú đâu? Vả lại, nếu ts giết hơn hai ngày người này, kích khởi sự công phẫn của toàn thành, khi đó các dân chúng không phản cũng phải phản, Bình Giang bá, ngươi là Tổng đốc thuỷ vận, cứ quản thuỷ vận của ngươi cho tốt đi, chuyện Bạch Liên giáo không cần ngươi nhúng tay."

Trần Hùng thấp thỏm chắp tay: "Vâng, vâng, hạ quan biết sai rồi."

" Hải thuyền của bến Thiên Tân mỗi tháng từ phía nam vận đến bao nhiêu cân gạo?"

"Mười vạn thạch, sau khi hải thuyền cập bờ lương thực được dỡ xuống, gửi tới kho lúa của quan phủ các nơi phía bắc."

" Lương tích trữ của thành Thiên Tân ở đâu?"

"Tam vệ vốn có quân đồn trú, tiêu hao rất ít, trong thành chỉ có hai ngàn hộ dân chúng, lương tốn cũng không nhiều, trong kho quan của Thiên Tân bình thường chỉ giữ khoảng ngàn thạch."

Tần Kham lắc đầu: "Ít rồi, Bình Giang bá, bản hầu cần ngươi làm một việc. . ."

"Hầu gia cứ phân phó."

"Trong ba ngày, từ trong lương thực vận bằng đường thủy trừ lại hai ngàn thạch lương, tìm một chỗ bí mật, không cần dùng dân phu, bản hầu sẽ phái quan binh dưới trướng tự áp giải niêm phong, đồng thời bản hầu còn có thể dùng danh nghĩa khâm sai gửi thư tới giải thích cho quan phủ các nơi phương hướng bắc, tạm thời điều dụng hai ngàn thạch lương này, không để Bình Giang phải khó xử."

Trần Hùng ngạc nhiên nói: "Hầu gia, việc này là để làm gì?"

Tần Kham cười nói: "Không cần hỏi nhiều, làm tốt chuyện này, bản hầu đảm bảo ngươi có công không tội."

Trần Hùng trong lòng đầy nghi vấn và thấp thỏm rời khỏi, Tần Kham ở trong bóng tối mỉm cười nhìn hắn.

Lý Nhị thấu tiến lên, khó hiểu hỏi: "Hầu gia giữ lại hai ngàn thạch lương rốt cuộc là để làm gì?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Phòng xa thôi, ta không biết gì về Bạch Liên giáo, nhưng ta lại hiểu lòng dân. Nếu muốn dân an lòng, lương thực là tuyệt đối không thể thiếu, dân an lòng rồi, Bạch Liên giáo làm sao có thể kích động được họ? Trị quốc cũng giống như hầm đồ ăn, điều tra phản tặc cũng vậy, phải chậm rãi bố trí từng bước, phải tính toán trước từng quân cờ, bất luận hữu dụng hau vô dụng, trước tiên cứ bố trí nó đã, chờ tương lai độ lửa vừa chuẩn, quân cơ nhìn thì vô dụng này lại sẽ phát huy công dụng rất lớn."

Lý Nhị cười khen: "Hầu gia nhìn xa vạn dặm."

Tần Kham lắc đầu: "Chẳng nhìn xa gì cả, bất kể là so dũng khí hay là đấu trí với Bạch Liên giáo, nói ra ta đều chiếm đại tiện nghi, bởi vì sau lưng ta là triều đình, là hoàng đế, ta có thể sử dụng nhân lực vật lực của đất nướng chiến ở một góc, ở phương diện này, Bạch Liên giáo chịu thiệt rất lớn, thắng cũng chẳng có gì hay, nhưng không thắng thì là nỗi sỉ nhục."

Lý Nhị cười nói: "Nếu Đinh Thuận nghe thấy những lời này của Hầu gia, e là sẽ vừa xấu hổ vừa tức giận mà đập đầu vào tường tự sát."

"Đinh Thuận cũng hết sức rồi, hắn khác với ta, ta là khâm sai triều đình, mà hắn chỉ là Cẩm Y vệ trấn phủ, người hoặc vật ta có thể điều dụng, Đinh Thuận không nhất định có thể điều dụng được, ví dụ như vừa rồi ta muốn Trần Hùng chuẩn bị hai ngàn thạch lương thực, nếu đổi lại là Đinh Thuận đề đạt yêu cầu như vậy với Trần Hùng, ngươi bảo Trần Hùng có thèm để ý tới hắn không? Vả lại, mạch tra án của Đinh Thuận cũng có vấn đề, hắn vừa tới Thiên Tân đã công khai tra Bạch Liên giáo, khiến cả thành lòng người hốt hoảng, cũng khơi dậy sát khí của Bạch Liên giáo đối với hắn, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Liên giáo, cũng chỉ giới hạn ở Bạch Liên giáo, cách làm như vậy thì hỏi sao không thất bại?"

"Hầu gia, ngài vừa rồi nói Đinh Thuận chỉ giới hạn ở Bạch Liên giáo, chẳng lẽ Hầu gia có cao chiêu nào khác?"

Tần Kham gật gật đầu, nói: "Ta từ lúc vào thành Thiên Tân tới giờ, vẫn không có ý tuyên dương, không kinh động tới dân chúng, chính là vì tiếp thu bài học của Đinh Thuận, nhưng khác với Đinh Thuận là, ta đang đợi, đợi Bạch Liên giáo có động tác, tĩnh thì như núi, động thì như gió, sơ hở khắp nơi, chỉ có chờ Bạch Liên giáo hành động thì ta mới tìm được cơ hội. . ."

"Hầu gia cao minh!"

"Cũng không thể hoàn toàn chờ đợi bị động được, Lý Nhị, ngươi phái người mời toàn bộ hương thân vọng tộc trong thành ngoài thành Thiên Tân tới đây, ta có việc muốn thương lượng."








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch