Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Một Đêm Thành Hoan: Tổng Tài Tà Ác Xấu Xa

Chương 45: Đều là tiện nhân (1)

Chương 45: Đều là tiện nhân (1)



Ban nãy cô đột nhiên tỉnh ngủ, sờ sang bên cạnh không thấy bóng dáng Hoắc Minh Lãng, cô liền thức dậy, đi vào nhà vệ sinh, cũng không thấy Hoắc Minh Lãng. Lập tức, cô có dự cảm không tốt, bất chấp tất cả gõ cửa phòng chị gái Lâm Phỉ Phỉ.

Không ngờ, cô đã đoán đúng.

Không đợi cô nói xong, Hoắc Minh Lãng đã bịt chặt miệng cô, hành động giống như với Lâm Phỉ Phỉ ban nãy, vội kéo Lâm Tiêu Tiêu vào phòng ngủ.

Gã sợ chần chừ nữa, ba mẹ Lâm bước ra, đến lúc đó phát hiện gã luôn cấu kết với Lâm Tiêu Tiêu. Đến lúc đó e là hôn ước của gã và Lâm Phỉ Phỉ sẽ thật sự bị hủy.

Đúng vậy, cho đến lúc này, gã vẫn không có ý định buông tha cho Lâm Phỉ Phỉ. Đặc biệt là sau khi gã nếm được vị ngọt hôm nay, gã càng không thể buông tha Lâm Phỉ Phỉ.

Lâm Phỉ Phỉ bị vứt lại trên giường, toàn thân run rẩy nằm ngửa, nước mắt im lặng chảy xuôi, không nhúc nhích.

Tuy chỉ một chút, nhưng cuối cùng cô đã bị Hoắc Minh Lãng vấy bẩn.

Tây Hàng, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi... Đôi môi Lâm Phỉ Phỉ run lên, cô âm thầm lặp đi lặp lại câu này.

- Reng... reng... reng...

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên vang lên.

Lâm Phỉ Phỉ vẫn nằm thẳng tắp như người chết. Lúc này, cô không muốn làm gì cả. Nếu có thể chết để rửa sạch cơ thể cô, cô tình nguyện chết ngay bây giờ.

Nhưng lập tức, đột nhiên cô nhớ đến lời Sở Tây Hàng nói trong xe. Lúc này, điện thoại đến, chắc chắn là Sở Tây Hàng.

Lâm Phỉ Phỉ vội vàng bò dậy, mở điện thoại ra xem, quả nhiên là một dãy số lạ.

- Alo...

Lâm Phỉ Phỉ run rẩy nghe máy.

- Bảo bối, sao lâu vậy mới nghe máy, có phải em ngủ rồi không, anh có làm phiền em không?

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến giọng Sở Tây Hàng.

-...

Nghe giọng nói quen thuộc của Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ vội vàng bịt chặt miệng. Cô sợ không kìm được khóc thành tiếng, nước mắt càng rơi tợn hơn.

- Bảo bối, sao không nói gì vậy?

Sở Tây Hàng lo lắng nói.

Không biết tiếng bảo bối dịu dàng của anh, khiến tim Lâm Phỉ Phỉ sắp vỡ tan. Miễn cưỡng đè nén kích động muốn khóc, Lâm Phỉ Phỉ trầm giọng nói:

- Em... ngủ rồi.

- Anh tưởng em đi tắm trước chứ, không ngờ em ngủ nhanh vậy. Vậy thôi, em ngủ đi, anh tắt máy đây. Đúng rồi, sáng mai anh lái xe đến đón em đi làm.

- Không... không cần đâu.

Lâm Phỉ Phỉ vội vàng từ chối, giờ cô đã không dám gặp Sở Tây Hàng nữa rồi. Cô không có mặt mũi nào gặp anh.

- Ngoan, ngày mai gặp, ngủ đi.

Sở Tây Hàng nghĩ là Lâm Phỉ Phỉ ngại làm phiền mình, liền dỗ dành một câu, rồi cúp máy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch