Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 112: Mùa hè đừng có mà chọc ta

Chương 112: Mùa hè đừng có mà chọc ta




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Gió lốc huyễn vũ, không nghỉ đến Bạch Khởi ngự phong cùng khống băng chi thuật lại có uy lực bá đạo như vậy!”

Nhìn đến những đầu long kia bị Bạch Khởi dùng một chiêu, đánh đến thương tích đầy mình, Chúc Minh Lãng vui vẻ nở nụ cười.

Sợi huyễn vũ này lấy được từ trong Thuần Long Học Viện, theo Bạch Khởi tiến giai mà càng ngày càng mạnh lên.

Từ giờ, Chúc Minh Lãng không chỉ có khải ảnh hộ thân trên người, mà còn có một vũ khí sắc bén giết địch nữa.

Phải biết rằng, bất luận long trang nào chỉ cần trang bị lên người Long Sủng, thì Mục Long Sư cũng có thể sử dụng!

Gió lốc huyễn linh vũ, sẽ còn tăng trưởng tiếp khi Bạch Khởi tiến hóa, điều này tương đương với việc Chúc Minh Lãng có một vũ khí sắc bén Long Chủ cấp. . .

Có gió lốc ở đây, Chúc Minh Lãng chỉ việc đứng đó bất động, nhìn về phía Bạch Khởi đang chiến đấu cùng mấy đầu long kia. Thực tế, hắn đang cười lạnh trong lòng.

Có người đang lén lút tiến lại đây.

Gia hỏa lén lút này ngoài trừ Đỗ Thành còn có thể là ai.

Đỗ Thành thần thông gần giống với quỷ mị, thậm chí còn có thể phân ra một con rối, mê hoặc địch nhân.

Người bị băng tinh chém bị thương, cũng không phải là Đỗ Thành, nó là con rối của hắn.

Quỷ kế của hắn, thần phàm lực của hắn. . .

Chúc Minh Lãng liếc mắt liền nhận ra.

Ở quê nhà của Chúc Minh Lãng, những thần phàm giả mạnh hơn Đỗ Thành này nhiều như cát trong sa mạc, nếu không có mị ảnh giáp y, Đỗ Thành cũng chẳng trụ được đến bây giờ!

“Thiên mệnh chi tử, chỉ là thế này thôi sao???”

Chúc Minh Lãng cười, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Đỗ Thành.

Đỗ Thành tự cho là không ai có thể phát hiện ra hắn, lúc này hắn như một mảnh tàn ảnh, nếu ở nơi tối tăm thậm chí có thể coi là thuật ẩn thân, ngay lúc Chúc Minh Lãng nhìn hắn, Đỗ Thành giật mình hoảng sợ!

Hắn làm thế nào phát hiện được mình??

Con rối kia, vì lừa qua mắt Băng Thần Bạch Long, toàn bộ vết thương trên đó đều thật sự!!

“Một Mục Long Sư nho nhỏ, làm sao dám cùng ta ra vẻ cao cao tại thượng kia, đi chết đi!” Đỗ Thành tức giận.

Băng Thần Bạch Long sẽ không kịp lại đây cứu trợ, mà bên người Chúc Minh Lãng cũng không còn Long Thú nào khác.

Mục Long Sư thời kỳ đầu, là rất khó thắng được thần phàm giả, chỉ cần để thần phàm giả tìm được một cơ hội, là có thể trực tiếp vượt qua Long thú, giết Mục Long Sư, rồi bỏ trốn mất dạng, xem như đạt được thắng lợi.

Nhưng cấp bậc càng cao, Mục Long Sư liền càng khủng bố.

Thậm chí, khi đó vài tên thần phàm giả cũng không thể chống lại Mục Long Sư cùng cấp bậc.

Mục Long Sư nhiều long thú, mỗi một đầu đều có thể một mình đảm đương một phía.

Cho nên trong đoàn đội của mục long sư, thường thường có thể nhìn đến một ít thần phàm giả đi theo.

Chúc Minh Lãng hiển nhiên còn lâu mới đạt đến trình độ kia, Băng Thần Bạch Long hiện tại đúng là rất mạnh, nơi này đã không có đầu Long nào đơn đả độc đấu mà thắng được nó nữa, nhưng sau khi Băng Thần Bạch Long bị bao vây, Chúc Minh Lãng không khác gì phế nhân cả!

Thắng rồi!

Đỗ Thành cảm giác lần này thành công khá lớn.

Kể cả có thể tới được đây, Băng Thần Bạch Long cũng không kịp cứu chủ.

Dưới khoảng cách ngắn như vậy, Chúc Minh Lãng kể cả còn đầu cường long khác, cũng không kịp gọi ra.

“Chết đi!”

Đỗ Thành như một đạo quỷ ảnh, nhanh chóng lao đến, tay cầm nhuyễn đao hướng tới yết hầu Chúc Minh Lãng.

Nhìn thấy nhuyễn đao tựa hai đầu răng lưỡi liền đầy răng cưa, Chúc Minh Lãng không có chỗ trốn, vô thức lùi về sau.

Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng không định trốn tránh

Vừa hay có thể thử thi triển gió lốc huyễn vũ lên người Đỗ Thành.

Muốn so sắc bén, muốn cắt yết hầu sao?

“Keng keng keng keng!!!”

Huyễn vũ bạo tán, đao ảnh cuồng quyển, trên người Chúc Minh Lãng bỗng nhiên phát ra hơi thở đáng sợ của cường giả cấp Long chủ.

Nhìn đến hai đạo tà nguyệt đan xen bỗng nhiên im bặt giữ không trung, phi đạp như quỷ ảnh mà đến, Đỗ Thành cũng quỷ dị đình trệ ở trước mặt Chúc Minh Lãng, từng đạo huyễn vũ màu bạc kịch liệt xoay tròn, sắc bén đâm xuyên qua da thịt Đỗ Thành……

Huyễn vũ. . .

Từ trong yết hầu bay ra.

Từ trong ngực bay ra.

Từ sau lưng bay ra!!

Đáng sợ nhất chính là, gió lốc huyễn vũ này căn bản không biết đã chui vào trong thân thể của Đỗ Thành từ lúc nào.

Đỗ Thành bị đâm thành một cái sàng, vô số tia máu mạnh mẽ phun ra, bắn ra bốn phía, nhưng huyễn vũ ở xung quanh lại không nhiễm một giọt nào, vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu. . .

Chúng nó cướp đi một tính mạng quá mức dễ dàng, sắc bén như đao, nhưng khi trở về bên người Chúc Minh Lãng, lại trở nên mềm mại, nhẹ nhàng uyển chuyển!

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi, huyễn vũ mềm mại huyền phù trên không, Chúc Minh Lãng đứng ở nơi đó, trường y của hắn vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.

Thân thể Đỗ Thành tựa như mất hết sức lực, chậm rãi ngã xuống mặt đất, mà trước khi chạm hẳn xuống đất, cả người hắn chia làm nhiều mảnh, lả tả mà rơi xuống!

Gương mặt cũng không còn hoàn chỉnh, nhưng nếu xếp lại, có thể dễ dàng nhận ra vẻ mắt khó tin trước khi chết của hắn!!

Thiên mệnh chi tử, thiên mệnh chi tử của Tông Cung……

Sao lại có thể chết dưới tay một tên ăn mày vu thổ, một tên vô danh tiểu tốt được chứ!

Hắn mới là chúa tể tương lai của mảnh đất này, Tông Cung là của hắn, toàn bộ những thành bang lớn nhỏ này cũng đều sẽ thần phục dưới chân hắn!

“Ếch ngồi đáy giếng.” Chúc Minh Lãng cười lạnh nói.

Đã nói rồi, mùa hè vừa đến, kẻ nào cũng không chọc nổi hắn!!

Tông Cung gì đó, chờ Bạch Khởi đến thành thục kỳ, Chúc Minh Lãng không ngại tiến đến san bằng bọn chúng!

Trên mặt đất, Đỗ Thành nhìn như còn hoàn chỉnh, chỉ là máu chảy không ngừng, nhưng thân thể của hắn đã không còn bộ vị nào liên kết với nhau.

Chúc Minh Lãng từ trên cao nhìn xuống, thấy một đạo ám ảnh tựa như bụi mù phiêu ra ngoài.

Chúc Minh Lãng vốn tưởng rằng đây là vong hồn Đỗ Thành, thần phàm giả cũng có thể bị thải hồn nhưỡng châu, Đỗ Thành hồn châu hẳn là cũng không đến nỗi nào. Nhưng rất nhanh, Chúc Minh Lãng phát hiện, bụi mù này không phải hồn phách của Đỗ Thành.

“Bảo giáp???”

Chúc Minh Lãng chuyên đúc mấy dụng cụ này, liếc mắt liền nhận ra nó.

Nguyên lai Đỗ Thành còn mặc trên người một bộ bảo giáp, khó trách thân pháp của hắn nhìn qua đặc biệt quỷ dị, dù là Bạch Khởi là Long Chủ Cấp cũng phải phí chút sức lực mới tóm được hắn.

“Tài liệu tạo thành còn rất hiếm có, tuy rằng thủ công hơi thô ráp, nhưng mà vẫn có thể sửa chữa, cải tiến được. Đa tạ Đỗ Thành thiếu chủ đưa tặng lễ vật!” Chúc Minh Lãng khẽ cúi người bái tạ với Đỗ Thành nằm dưới đất.

Mị ảnh giáp y này, còn có giá hơn nhiều so với linh hồn rách nát kia của Đỗ Thành!!

Xét đến việc thải hồn nhưỡng châu có thể sẽ làm tổn thương mị ảnh giáp y do có liên kết kinh hồn với Đỗ Thành, Chúc Minh Lãng quyết đoán từ bỏ linh hồn rách nát của tên này, chặt đứt một tia linh hồn còn liên hệ với mị ảnh giáp y, bình tĩnh thu vào trong túi.

“Thiếu chủ!!”

“Tứ thiếu chủ!!!”

Trong Tứ hùng, nử tử mập mạp kia thất thanh hét lên lên.

Tông Cung thiếu chủ có rất nhiều, nhưng mỗi một vị đều Tông Cung Chủ coi làm trân bảo, hiện giờ lại chết thảm trong lần mưu đồ này, mấy người bọn họ trở về biết ăn nói thế nào với Cung Chủ đây!

“Ngươi để ý hắn như vậy, vậy các ngươi có thể kết bạn, cùng nhau tiến vào quỷ môn quan!” Lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nữ hùng giả.

Nữ hùng giả lộ vẻ mặt kinh hoảng thất sắc, tên quyền sư này lúc nào thì đã tới gần nàng chứ.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch