Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 115: Rồng huynh nuôi rất không tồi (1)

Chương 115: Rồng huynh nuôi rất không tồi (1)




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

“Tiểu hỏa tử, tay nghề thải hồn nhưỡng châu thật không tồi đấy, rất nhuần nhuyễn!” Triển Ngạn không nhịn được nói một câu.

“Chà, một trong những năng lực chính của tại hạ đấy.” Chúc Minh Lãng cũng nhẹ gật đầu.

Mục Long Sư có rất nhiều khả năng, đại đa số là liên quan đến việc nuôi rồng, ví dụ như việc thải hồn nhưỡng châu này, cũng là một cách rất tốt để tăng tu vi long sủng của mình.

Nếu tìm ra được sinh vật có huyết thống và thuộc tính phù hợp với long sủng, giết nó thu hoạch hồn châu, liền sẽ có tác dụng thăng cấp rất lớn với long sủng của mình.

Nếu như đạt được hồn châu của sinh vật có tu hành, tuổi thọ tu vi lại cao, phẩm chất tốt, cũng có thể bảo tồn lại, đợi sau này bán ra thị trường sẽ thu được giá rất cao.

Trừ những thứ đó ra, Mục Long Sư còn có linh thức, có thể giúp họ phát hiện ra những thiên tài địa bảo người khác khó có thể thấy ở trong Đại Hoang thế giới này.

Có vài Mục Long Sư quanh năm du lịch bên ngoài, hơn nửa chính là đang đi tìm thứ này, dù cho phải hao phí thời gian dài, trèo đèo lội suối, gian nan vất vả vô cùng, nhưng chỉ cần đào móc tìm ra được một cái là có thể thăng lên một cái cảnh giới!

“Nếu nói Mục Long Sư là đám phá của, thì Thần Phàm Giả chúng ta quả thực nghèo đến ngay cả vàng còn chưa được thấy, haiz.” Triển Ngạn thở dài một hơi.

“Vậy cũng không đến mức đi làm nông dân chăn trâu chứ?” Chúc Minh Lãng cười cười nói.

“Hết cách, trẻ tuổi nóng tính, đắc tội người có bối cảnh lớn.” Triển Ngạn lắc đầu, cười khổ nói.

Vốn là Triển Ngạn hắn cũng định tìm cho mình một địa phương an nhàn để ẩn cư, tiếp tục chăn thả, nhưng lúc đang đường tắt băng qua Hồng Liên thành, bị một vị cao thủ Họa sư ngay cả mặt cũng chưa thấy chặn lại.

Vị Họa sư này bảo hắn ở lại bảo vệ biệt viện này, chỉ cần làm tốt liền xóa bỏ mọi ân oán trong quá khứ, Triển Ngạn cũng cân nhắc đến chuyện gia hỏa Lý Thiếu Dĩnh còn đang tung tăng trong Thuần Long học viện, không muốn hắn vì mấy chuyện đã qua của mình mà bị liên lụy, thế là đáp ứng vị họa sư kia.

Bất quá, nếu hắn mà biết biệt viện này còn có tồn tại một cao thủ Mục Long Sư như Chúc Minh Lãng tọa trấn, lúc trước hắn cũng không cần khẩn trương như vậy.

Lại nói nữa, người trẻ tuổi bây giờ thật là cao minh.

Ngoại trừ thực lực cường đại không nói, dáng dấp thân hình lại đẹp trai, soái khí, cái này khiến Quyền Sư Triển Ngạn từng coi như thanh danh hiển hách, xuân khí bừng bừng cũng không khỏi ngưỡng mộ.

“Đại thúc, Tông Cung còn cao thủ nào khác không?” Chúc Minh Lãng dò hỏi.

“Ngươi không biết cái gì cũng dám đi giết thiếu chủ nhà người ta? ?” Triển Ngạn kinh ngạc hỏi.

“Địch nhân của nương tử nhà ta cũng là địch nhân của ta.” Chúc Minh Lãng nói.

“Tông Cung có Tứ Hùng, Tam Lão, Song Khôi, Nhất Quân. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, trong Tứ Hùng người mạnh nhất kia có được Lôi Côn Thương Long, là Long Chủ cấp bậc, dù cho nó chỉ tồn tại tầng dưới chót nhất trong Long Chủ cấp bậc, thực lực cũng không thể khinh thường."

"Mà Tam lão, mỗi một tên đều có Chủ cấp thực lực, chí ít là hạ vị Chủ cấp."

"Song Khôi thì là thượng vị Chủ cấp, cho dù không có đạt tới, hẳn là cũng có một ít pháp khí long trang có thể làm cho bọn hắn có thể đánh một trận với thượng vị Chủ cấp, tóm lại thực lực xem như đều là thượng vị Chủ cấp.”

"Mà Nhất Quân kia, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng hiểu hắn là thực lực gì rồi?" Triển Ngạn nói ra.

Cường giả Tông Cung mười mấy năm qua xảy ra biến hóa gì, cho dù có một ít tân cường xuất hiện, nhưng từ đấu đến cuối vẫn không thể lay động địa vị của đám người này.

Hiện tại Tứ Hùng đều đã chết, nhưng Triển Ngạn nhớ rõ còn có một vị trưởng lão Tông Cung đang ở trong Tổ Long thành này.

Cũng không biết vị trưởng lão kia còn sống hay không, nếu có thể xử lý sạch sẽ thì quả thực không còn gì tốt hơn, dù sao cũng triệt để trở mặt chém giết nhau, có thể giải quyết bớt một tên chẳng khác nào làm suy yếu bớt thực lực Tông Cung.

“Chủ nhân Tông Cung là Quân cấp à, vậy ta không phải nên đem nương tử nhà ta đi bỏ trốn sao? ?” Chúc Minh Lãng cười nói.

“Vậy ngươi quá xem thường nội tình của Tổ Long thành rồi. Yên tâm đi, nương tử nhà ngươi dám diệt tứ hùng, dám thanh lý môn hộ trước mặt Tông Cung, vậy chắc chắn nàng có khả năng ngăn cản lửa giận của vị chủ nhân Tông Cung kia, nếu phải cẩn thận thì ngươi nên cẩn thận Tam Lão và Song Khôi của Tông Cung.” Triển Ngạn nói ra.

"Vậy là tốt rồi." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

Nói thì nói như vậy.

Thực ra Chúc Minh Lãng rất mong chờ có thể mang theo nương tử đi lưu lạc thiên nhai, mặc kệ Tổ Long thành hàng đống chuyện rắc rối ngổn ngang, chẳng khác gì một hố bùn lầy, ai thích quản nó thì cứ quản.



Gió lặng, sóng dừng.

Một ngày này vốn là ngày Tổ Long thành bang máu chảy thành sông, càng rung chuyển, thì người vô tội gặp nạn càng nhiều.

Nhưng đường phố trong thành vẫn phồn hoa như cũ, mọi người phát hiện bầu trời đục ngầu đang có dấu hiệu sáng sủa trở lại, cũng hoàn toàn không hay biết gì những chuyện xảy ra tại Lê Gia hoàng viện và Nam thị đại phủ.

Binh sĩ trên tường thành tiếp tục tuần tra, quan binh tại trên đường phố tuần tra...

Tất cả đều yên tĩnh như không có biến động gì lớn xảy ra, ngược lại ở chỗ Tế Tổ Đài, những kẻ lòng đầy căm phẫn, những kẻ muốn thay trời hành đạo, chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, thậm chí những lời đồn liên quan đến người là Tà Sát Ma Nữ chuyển thế cũng nháy mắt dừng lại.



Tạm nghỉ một hồi, Chúc Minh Lãng nhanh chóng sửa soạn rồi đi về phía ngân sắc biệt viện.

Thu Nam Mộc màu xanh thẳm vẫn mỹ lệ yêu kiều như cũ, chỉ là không biết vì sao có mấy cây nhìn qua không có chút sức sống nào, nhất là những cây gần tả đình.

Vừa tới phòng trước, Chúc Minh Lãng nhìn thấy Lê Vân Tư, ánh mắt hai người chạm nhau.

Con mắt nàng như làn thu thủy, khiến người ta không tự chủ được mà mê đắm ở bên trong.

Nếu như có thể cùng chủ nhân ánh mắt này, cùng nhau vượt qua cuộc đời dày dằng dặc, đối mặt với sóng gió sống đến đầu bạc răng long, Chúc Minh Lãng chắc chắn sẽ không từ chối.

“Ta có một nghi ngờ đã để trong lòng từ rất lâu rồi …” Lê Vân Tư mở miệng trước.

Chúc Minh Lãng ngồi tại bên cạnh nàng, sau khi uống một ngụm trà, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ như rửa tai lắng nghe.

"Vu Thổ đến tột cùng từ đâu mà tới." Lê Vân Tư nói ra.

“Cái này …”

“Huynh ở Vu Thổ bao lâu rồi?” Lê Vân Tư hỏi tiếp.

“Xem như đã rất nhiều năm đi, chỉ là vào thời điểm đó, xung quanh Vu Thổ đều là một mảnh hư vô chi hải, giống như một khối đại lục bỏ hoang từ từ trôi nổi. Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau đã giáp giới với Đông Húc sơn mạch của Tổ Long thành.” Chúc Minh Lãng nói ra.

“Ở cực đông Tổ Long thành, lúc nhỏ ta đã từng đi qua, ta nhớ rõ ràng lúc đó nơi này khắp nơi đều là biển, thế nhưng vào một năm nào đó, tự nhiên Vu Thổ xuất hiện. Lần đầu tiên ta đặt chân vào Vu Thổ, đập vào mặt là sự lạc hậu, nguyên thủy và hoang dã …” Lê Vân Tư tiếp tục tự thuật.

Lắc đầu, bản thân Lê Vân Tư cũng không biết tại sao muốn cùng Chúc Minh Lãng nói những thứ này.

Trong lòng nàng chôn giấu rất nhiều hoang mang nghi vấn, có chút nghi vấn cả đời cũng khó có thể có đáp án, nhưng cũng có chút nghi vấn lại như đang từ từ sáng tỏ.

Chúc Minh Lãng cũng chính là một trong những nghi vấn của Lê Vân Tư.

Từ lúc bắt đầu chạy trốn khỏi địa lao, Lê Vân Tư bắt đầu cảm giác được, thân phận thực sự của Chúc Minh Lãng tựa như bị một đoàn sương mù che khuất.

Lúc này hắn cũng như không biết tại sao lại lưu lạc đến Vu Thổ, tràn đầy bất ngờ.

Lẽ nào hiểu biết của mình về thế giới này vẫn còn nông cạn đến vậy hay sao?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch