Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 133: Diêu Sơn Kiếm Tông

Chương 133: Diêu Sơn Kiếm Tông




Dịch giả: Thanh Thanh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Lúc các ngươi mài kiếm, đã lỡ đâm mù mắt của mình rồi à, rõ ràng đám người này mai phục chúng ta ở trong rừng, muốn cướp tiền tài của chúng ta, mưu hại tính mạng chúng ta, vậy mà lại nói chúng ta là kẻ ác? ?" Lúc này, Phương Niệm Niệm giận đùng đùng mắng.

Mắng rất hay!

Chúc Minh Lãng đang muốn nói nhũng lời tương tự.

Không những mắt bị mù, mà còn bị ngu nữa.

Có từng thấy kẻ gian ác nào anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như bổn công tử chưa. . . Haizz, đúng là lũ mắt mù.

"Buồn cười, các ngươi đang chôn xác, mà lại nói những lái buôn này tập kích các ngươi, nếu như bọn họ giết người cướp của, vì sao các ngươi còn sống?" Nam tử to con buộc tóc cười lạnh nói.

"? ? ? ? ?"

Chúc Minh Lãng, Phương Niệm Niệm nghe đến choáng váng.

Cái thể loại logic suy luận củ chuối gì đây? ?

Theo như lý luận của hắn, ai giết đối phương, thì người đó chính là đang giết người cướp của sao?!!

"Toàn bộ trí lực của Cực Đình đại lục đều bị ngươi kéo xuống hết rồi, bọn họ mới là kẻ ác." Phương Niệm Niệm thở phì phò nói.

"Haiz, gặp phải mấy đệ tử kiếm tông có đầu óc không tốt, cũng lười lãng phí nước miếng với bọn họ." Chúc Minh Lãng nói.

Mấy đệ tử kiếm tông, hay đi lại quanh quẩn ở bên ngoài Tội Ác Chi Thành.

Bọn họ không dám bước vào Tội Ác Chi Thành, là bởi vì bọn họ thế đơn lực bạc, còn lâu mới đạt đến trình độ và thực lực có thể quét sạch toàn bộ Tội Ác Chi Thành.

Có lẽ bọn họ muốn xông xáo ở bên ngoài để lấy một chút thanh danh, tìm một chút danh tiếng.

Cho nên luôn chờ đợi ở khu vực lân cận Tội Ác Chi Thành, có ý định bắt lại vài kẻ ác bị truy nã đi ra khỏi thành.

"Tiến vào Tội Ác Chi Thành, cũng không phải là dạng trong sạch gì, chúng ta chỉ thay trời hành đạo. . . Đáng ghét, đừng đi, nói rõ tội danh của các ngươi ra, để da thịt không bị chịu khổ!" Nam tử to con buộc tóc kia tức giận nói.

Ánh trăng thuần khiết, tựa như sương chiếu xuống mảnh rừng nhỏ này.

Lá phong lay động theo gió, chỉ thấy vị nam tử kiếm tông này phi thân xuống, hai tay giang rộng ra giống như một con hùng ưng.

Ba tên nam nữ khác cũng đồng thời nhảy xuống từ trên núi nhỏ kia, đứng cản trước mặt ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa và Phương Niệm Niệm!

"Yêu nữ, đừng hòng đi." Trong đó có một vị nữ kiếm sư buộc tóc nói, nàng cầm thanh kiếm sáng loáng ở trong tay hướng mũi kiếm về phía Nam Linh Sa đang đeo mạng che mặt.

"Đi thêm một bước nữa, ta sẽ giết chết Long thú của ngươi!" Nam tử to con lên tiếng, hướng kiếm trong tay về phía Lôi Thương Bạo Long cao lớn hung mãnh.

Đại Hắc Nha hơi nhúc nhích cái đầu, vẻ mặt vô tội nhìn gã nam tử to con đang cầm kiếm.

Nơi này rõ ràng có tới hai con rồng, vì sao lại muốn giết Hắc Bảo Bảo?

Oh, không đúng, có tới ba con rồng.

Còn có một vị đang nằm trên bờ vai của chủ nhân, có vẻ như vừa mới tỉnh lại.

Lão đại giống như đang mơ đẹp, thì bị giọng nói chói tai của người này đánh thức.

"Các vị, các ngươi ở lại chỗ này một đêm để từ từ suy nghĩ rõ ràng lại vấn đề đi, chúng ta không rãnh đón tiếp." Chúc Minh Lãng tiếp tục đi về phía trước, không hề sợ hãi đối với mấy người đang giơ trường kiếm này.

"Ngươi! !" Nam tử to con càng tức giận hơn, hắn đường đường là đệ tử của Thánh Đường kiếm tông, lại bị Mục Long sư nho nhỏ này xem thường như vậy??

Giơ kiếm lên rất nhanh, kiếm pháp của vị nam tử to con này vô cùng thành thạo, không thể nhìn thấy được động tác của hắn, cũng không nhìn thấy hắn ta tụ lực...

"Kẽo kẹt kẽo kẹt…"

Ngay lúc tên nam tử này muốn phát lực, thì có một luồng lực băng trói buộc chẳng biết từ lúc nào đã lượn lờ ở tất cả các vị trí khớp xương trên người hắn, khi hắn giơ thanh kiếm lên thì khớp xương của hắn liền trở nên cứng ngắt...

Đầu tiên là ở bả vai, rồi đến khuỷu tay, ngay sau đó là cổ tay, lực băng trói buộc vô cùng cường đại này cuối cùng cũng đóng băng cả khớp ngón tay của hắn!

Kiếm dính vào lòng bàn tay, thân kiếm và chuôi kiếm đều là sương lạnh, gã đệ tử tâm cao khí ngạo của kiếm tông này cứ đứng ở đó như thế, đôi mắt đang mở rất to, trơ mắt nhìn cả người mình bị một lớp băng mỏng bao trùm!!

Ba tên đệ tử kiếm tông khác cũng bị như thế, vị nữ kiếm sư kia vẫn duy trì tư thế giương kiếm, cơ thể bị đông lạnh thành băng, biến thành tượng đá đứng dưới ánh trăng, trong đôi mắt to lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi...

Nàng nhìn về phía nam tử Mục Long sư kia, rồi nhìn Tiểu Long hoạt bát trắng noãn ở trên vai hắn.

"Băng Thần. . . Băng Thần. . ." Ngược lại vị nữ kiếm sư này có ánh mắt không tệ, hình như đã nhận ra đây là Băng Thần Bạch Long ở hình dạng nhỏ, nếu phát hiện sớm một chút, thì các nàng sẽ không trở thành như vậy.

Trăng như làn sương trong veo, phủ xuống những chiếc lá đang nằm yên tĩnh ở trên thân cây, cũng chiếu sáng xuống bốn gã đệ tử kiếm tông đang bị đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Du..."

Ngáp một cái, Tiểu Bạch Khởi đổi tư thế khác, cái đuôi thật dài rủ xuống sau vai Chúc Minh Lãng, nó cọ cọ bộ lông dài trắng mềm mại ở phần cổ vào vai Chúc Minh Lãng, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Phương Niệm Niệm đi lướt qua bốn người này, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tràn ngập sợ hãi của bọn họ...

Bọn họ cũng chỉ có thể nhúc nhích được đôi mắt.

"Hành tẩu giang hồ, đừng chỉ mang theo kiếm, làm phiền mang theo đầu óc nữa." Phương Niệm Niệm trợn trắng mắt, nói với mấy đệ tử kiếm tông này.

Mấy đệ tử kiếm tông này cảm thấy vô cùng nhục nhã, hận không thể lao ra từ trong băng, nhưng bọn họ lại không có cách nào thoát ra khỏi băng phong trói buộc của Tiểu Bạch Khởi, trải qua hơn một tháng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa được bồi dưỡng bằng thánh lộ, thực lực của Tiểu Bạch Khởi càng được củng cố hơn.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì nó đến giai đoạn Thành Niên kỳ là có thể bước vào cấp bậc Long Chủ.

Tiến vào Thành Thục kỳ, cũng chỉ là vấn đề về thời gian, chỉ cần tìm được một quả linh vật phù hợp với thuộc tính của Bạch Khởi, thì trước ngày niên khánh, Tiểu Bạch Khởi sẽ trực tiếp nhảy lên cấp bậc Long Quân.

Đương nhiên, mật hoa cao cấp và toái phiến tinh thần kết tinh là không được gián đoạn.

"Chúc Minh Lãng, kiếm tông là gì?" Nam Linh Sa lên tiếng hỏi.

"Là một trong tứ đại Tông Lâm của Cực Đình đại lục, Diêu Sơn Kiếm Tông và Miểu Sơn Kiếm Tông là hai phái kiếm sư lớn nhất, bọn họ phân biệt ở tận cùng phía đông và phía tây của Cực Đình đại lục, được mấy đại quốc thờ phụng." Chúc Minh Lãng lên tiếng giải thích.

"Ngươi có liên quan gì đến bọn họ không?" Nam Linh Sa hỏi tiếp.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng. . ."

"Nói ngắn gọn." Nam Linh Sa nói.

Chúc Minh Lãng thu lại vẻ mặt phiền muộn khi nhớ lại chuyện trước kia, vùng trộm liếc nhìn Nam Linh Sa một chút.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, giọng điệu của Nam Linh Sa không giống với dáng vẻ mờ nhạt yên tĩnh của lúc nãy lắm. Mặc dù nhìn nàng không khác nhau lắm so với lúc bình thường, nhưng trong đôi mắt của nàng, có suy nghĩ của riêng mình.

"Ta không phải Lê Vân Tư, đừng tìm kiếm bóng dáng của nàng ta từ trên người của ta." Nam Linh Sa đã nhận ra ánh mắt của Chúc Minh Lãng, nàng hừ lạnh, lên tiếng cảnh cáo.

"Ngươi hiểu lầm rồi, lần này ta chỉ muốn quan sát ngươi thật kỹ thôi, ta phát hiện tính cách của ngươi và Vân Tư hoàn toàn khác nhau, có lúc ngươi không để tâm đến chuyện bên ngoài, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Nhưng có lúc lại hiếu kỳ với tất cả mọi chuyện, tựa như một thiếu nữ lần đầu bước vào giang hồ vậy. . ." Chúc Minh Lãng nói.

Lúc này, Phương Niệm Niệm ở bên cạnh cũng gật đầu rất nhiệt tình.

Nàng và Chúc Minh Lãng có cùng chung suy nghĩ.

Mặc dù Phương Niệm Niệm đã sớm quen biết với Nam Linh Sa, nhưng giữa các nàng chẳng qua chỉ là một loại khách khí giữa cô nương bán đào và tiểu thư khuê các.

Vấn đề là, hiện tại mọi người đã đi chung với nhau nhiều ngày như vậy, có lúc Nam Linh Sa sẽ không giấu giếm bất kỳ chuyện gì với mình, thân mật giống như tỷ muội, có lúc thì lại lễ phép hòa nhã đối đáp với mình y như bọn họ vừa mới gặp nhau lần đầu.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch