Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 269: Thấy vật tư tình

Chương 269: Thấy vật tư tình




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Trong lòng Chúc Minh Lãng cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Mạnh Băng Từ luôn luôn không để ý tới thế tục, vì sao lại quan tâm tới phu quân cuối cùng của Lạc Thủy công chúa là ai?

Lạc Thủy công chúa này có chỗ đặc biệt gì sao?

"Tại sao muốn ta kết hôn với một công chúa?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Mười năm hay làm phò mã, chính ngươi chọn đi." Mạnh Băng Từ không có ý định nói nguyên do cho Chúc Minh Lãng biết.

Chúc Minh Lãng làm bộ sa vào trầm tư, nhưng khóe mắt lại quét nhìn xung quanh, muốn nhìn xem chạy trốn từ con đường nào sẽ khá hơn một chút.

Dù sao đồ vật đã tới tay, chỉ cần mình có thể rời đi Miễu Sơn Kiếm Tông. . .

Chúc Minh Lãng hơi động bước chân, đột nhiên hắn trông thấy thác nước màu bạc từ trong hoàng hôn rủ xuống không biết từ khi nào đã biến thành một thanh kiếm màu bạc, cứ treo ngược như thế ở trước núi non trùng điệp, khí thế bàng bạc, tựa như thần binh của tiên giới lưu lạc trên thế gian này!

Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi.

Chờ đến lúc hắn cẩn thận nhìn lại một lần nữa, thác nước vẫn là thác nước đó, vẫn chảy vô cùng hùng vĩ tráng lệ giữa dãy núi trong hoàng hôn, đẹp không sao tả xiết, chỉ là chẳng biết tại sao, thác nước dưới hoàng hôn này lại mang đến cho Chúc Minh Lãng một loại cảm giác sợ hãi không thể xua tan được.

Chúc Minh Lãng cười khổ.

Ý đồ chạy trốn của mình bị nhìn thấu rồi.

Hơn nữa, cảnh giới của Mạnh Băng Từ không biết đã đạt đến trình độ nào, muốn đào tẩu khỏi lòng bàn tay của bà là một chuyện rất khó xảy ra.

Còn tưởng rằng lương tâm của Mạnh Băng Từ đột nhiên bộc phát, muốn gặp đứa con ruột đã nhiều năm xa cách, kết quả lại là muốn ép mình đi làm phò mã, quả nhiên cái nhà này sớm đã không còn chút tình thân nào để nói nữa, lúc trước đề nghị Chúc Thiên Quan đi tìm người khác là rất sáng suốt.

Chúc Minh Lãng cũng không trông cậy vào việc có thể đánh bài tình cảm gì với bà mẹ lạnh lùng này của mình, do dự mãi, Chúc Minh Lãng hỏi: "Nếu như ta chỉ trở thành phò mã, lại không đi làm phò mã, có thể chứ?"

"Có thể." Mạnh Băng Từ nói.

"Vậy thì không thành vấn đề." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

"Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của một khối Thần Cổ Ngọc Đăng khác." Mạnh Băng Từ nói.

"Được!" Chúc Minh Lãng vui mừng trong lòng, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Trên thực tế, trộm xong khối Thần Cổ Ngọc Đăng này của Miễu Sơn Kiếm Tông, kế hoạch tiếp theo của Chúc Minh Lãng vốn là bắt cóc công chúa, mang đi cả nàng cùng với khối đăng ngọc nhan sức kia, muốn để Lê Vân Tư khôi phục lại như lúc ban đầu, ít nhất phải cần tới bốn khối Thần Cổ Ngọc Đăng.

Nói cách khác, bắt được công chúa Miễu quốc, hắn sẽ nắm giữ được hai khối Thần Cổ Ngọc Đăng, cộng thêm vị trí cụ thể của một khối Thần Cổ Ngọc Đăng khác.

"Hàn Vũ, đưa Chúc Minh Lãng xuống núi." Mạnh Băng Từ nói.

Mạnh Hàn Vũ đi tới, triệu hồi đến một con linh điểu được chăm nuôi ở Miễu Sơn Kiếm Tông.

Đi đến chỗ linh điểu, Chúc Minh Lãng do dự một hồi, vẫn làm lễ bái trưởng bối, sau đó mới cưỡi lên con linh điểu này.

Mạnh Băng Từ vẫn là dáng vẻ đó không thay đổi.

Không có một chút vui vẻ, cũng không có chút oán hận.

Cũng may Chúc Minh Lãng sớm đã thành thói quen, nếu không phải tướng mạo của hai người còn có mấy phần giống nhau, thì Chúc Minh Lãng đã sớm ngầm thừa nhận mình chỉ là một đứa trẻ được nhặt về.

. . .

Xuống núi, Chúc Minh Lãng về tới khách điếm tràn ngập mùi hoa thơm, ban đêm ở quốc đô giống như đang cử hành một lễ hội long trọng, khắp nơi đều có thể thấy được rất nhiều hoa đăng, những bông hải lý đủ màu sắc, những cành cây treo đầy phong diệp, đều là vật phẩm tượng trưng cho sự tốt đẹp.

"Ngươi trở về đi." Chúc Minh Lãng nói với Mạnh Hàn Vũ.

"Ta phải đi theo canh chừng ngươi." Mạnh Hàn Vũ nói.

"Tốt xấu gì cũng là người một nhà, sao mà một chút tín nhiệm cơ bản cũng không có vậy?" Chúc Minh Lãng nhướng mày, trừng mắt nói.

Mạnh Hàn Vũ không nói lời nào, chỉ tự mình đi đến trước quầy, nói với chủ quán muốn thuê một gian phòng, sau đó mang theo kiếm đi về phía phòng khách vừa mở.

Chúc Minh Lãng cũng không để ý tới nàng, đi về phía gian phòng của Nam Linh Sa.

Gõ cửa một cái, Chúc Minh Lãng định nói một chút về chuyện mình phải đi cạnh tranh làm phò mã, miễn cho mấy cô em vợ hiểu lầm rồi xem mình là một tên cặn bã lang tâm cẩu phế!

Vào phòng, tỷ tỷ và muội muội đều ở đây, vấn đề là trong lúc nhất thời Chúc Minh Lãng cũng không phân biệt được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội, đành phải lúng túng đợi các nàng mở miệng trước.

"Sao mặt mày lại ủ dột vậy?" Lê Tinh Họa không hiểu hỏi.

Chúc Minh Lãng đem chuyện mình bị mời đến căn phòng cạnh thác nước, kể lại một lần về vụ đàm phán với Mạnh Băng Từ.

"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?" Nam Vũ Sa nở nụ cười, khí tức tiểu yêu nữ lập tức khuếch tán.

"Ngọc Đăng có tác dụng sao?" Chúc Minh Lãng quan tâm nhất là chuyện này.

Nếu không thể chữa trị hồn phách cho Lê Vân Tư, thì những ngày này hắn làm việc uổng công rồi.

"Rất rõ rệt, hơn nữa còn có hiệu quả không thể tưởng tượng nổi." Lê Tinh Họa nói.

Các nàng là hậu duệ Thần Cơ, mới đầu các nàng còn không rõ vì sao lão tổ mẫu Lê gia luôn không ngừng nhắc nhở các nàng phải tìm ra Thần Cổ Ngọc Đăng, bây giờ trải qua một phen tẩm bổ ngắn ngủi của khối thần ngọc này, tình trạng của Lê Vân Tư không chỉ bắt đầu được khôi phục, mà tu vi gần như cũng được tăng tiến lên rất nhiều.

Bởi vậy mới nói, Thần Cổ Ngọc Đăng có tác dụng rất lớn đối với thực lực của mấy người các nàng.

"Vậy thì tốt rồi, ngày mai ta sẽ đi phủ công chúa một chuyến, chỉ là Tinh Họa cô nương, Vũ Sa cô nương còn có Linh Sa cô nương, mấy người đều phải làm chứng cho ta, ta là vì Thần Cổ Ngọc Đăng mới đi ứng tuyển làm phò mã, tuyệt không phải vì ham mê sắc đẹp của Lạc Thủy công chúa đó." Chúc Minh Lãng nói.

“Thật ra thì ngươi không cần khắc chế bản thân mình như vậy." Nam Vũ Sa cười đến xán lạn, giống như rất hy vọng nhìn thấy dáng vẻ Chúc Minh Lãng bị công chúa bắt đi.

"Đã khắc chế lâu như vậy, không kém một lần này." Chúc Minh Lãng nói.

Cùng so sánh với sức mê hoặc của ba cô em vợ, một Lạc Thủy công chúa này đáng là gì.

"Vất vả cho công tử." Lê Tinh Họa nói khẽ.

"Chuyện hồng trần, cũng không phải là không có sự rèn luyện." Chúc Minh Lãng nói.

"Vậy những ngày này Chúc lang phải biểu hiện tốt một chút đấy, ánh mắt của nữ tử Miễu quốc đều rất bắt bẻ." Nam Vũ Sa chờ mong màn biểu hiện của Chúc Minh Lãng!

"Vũ Sa cô nương, cô cứ việc yên tâm, cho dù nam tử khác có ưu tú đến cỡ nào, cũng chỉ là điểm đom đóm giữa trời chiều mà thôi, xuất chúng lại không trác tuyệt, mà tỷ phu ngươi lại giống như trăng sáng giữa trời, ánh sáng chiếu khắp Cửu Châu, không có nữ tử hoài xuân nào mà không chung tình, không si mê. Đến lúc đó Vũ Sa cô nương nhất định phải khống chế lại bản thân thật tốt, đừng ý loạn tình mê, dù sao sau này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp, chỉ có thể đả thương ý tốt của Vũ Sa cô nương thôi." Chúc Minh Lãng không khỏi nở nụ cười, cũng thuận tiện trêu ghẹo cô em vợ.

Đôi mắt đẹp của Nam Vũ Sa trừng lớn!

Chưa bao giờ nàng nhìn thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế!

"Ta ý loạn tình mê với ngươi? ? Về sau ngươi còn dám liếc mắt nhìn vào trên người ta, ta sẽ lập tức móc mắt ngươi!" Nam Vũ Sa tức giận đến gương mặt đỏ bùng, giống như một con mèo nhỏ dữ dằn muốn cắn người!

"Chỉ là ta đang tìm kiếm thân ảnh của Vân Tư, dù sao cũng thấy vật tư tình." Chúc Minh Lãng nghiêm mặt nói.

Thấy vật tư tình! !

Câu nói này chẳng khác nào giẫm lên đuôi mèo của Nam Vũ Sa, làm Nam Vũ Sa tức đến giậm chân.

"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi cái đồ đại móng heo!" Nam Vũ Sa thực sự tìm không ra lời phản bác, thế là dứt khoát trực tiếp mắng chửi người.

Lê Tinh Họa bưng lên tách nước ở trước mặt, nhàn nhạt uống một ngụm, nghe thấy bọn họ đấu võ mồm không khác gì ngày thường, đột nhiên trong đầu Lê Tinh Họa hiện lên một màn cổ quái như vậy.

Hình như có một tiên đoán nào đó đang thoát ly khỏi lòng bàn tay nàng.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch