Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 279: Lời hẹn hai năm

Chương 279: Lời hẹn hai năm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Hỏa diễm phần thiên tựa hồ làm cho rạng mây mang sắc đỏ của buổi bình minh đến sớm hơn một chút.

Chúc Minh Lãng đáp xuống bên ngoài thành cung, nhìn thấy thân ảnh của Ngô Phong, cũng nhìn thấy hai tỷ muội song sinh có tướng mạo giống nhau như đúc, các nàng đứng dưới làn gió lạnh, ánh mắt đầy hoài nghi...

Trên mặt của Đường chủ Ngô Phong hiện lên sự kinh ngạc và sùng bái.

Người khác có thể không biết một chiêu Thiên Vẫn Chu Tước kia là gì, nhưng Ngô Phong lại biết rất rõ ràng.

Đó là Thiên Vẫn kiếm pháp, hơn nữa còn là chiêu kiếm thứ mười lăm trong bộ Hậu Ngũ Kiếm, vậy mà Chúc Minh Lãng lại có thể thi triển được!

"Tiểu sư đệ, xong việc rồi?" Rất lâu sau đó Ngô Phong mới thu hồi lại tâm tình của mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Chúc Minh Lãng liếc mắt nhìn hắn.

Không biết nói chuyện thì không thể giả làm người câm được à!

Xong chuyện??

Câu này chẳng phải khiến người khác suy diễn lan man sao, đường đường là đường chủ của Diêu Sơn Kiếm tông, suốt ngày đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, ngày thường lại chẳng có thời gian đọc nhiều sách, tích góp mấy câu chữ nghe thuận tai ở trong đầu, để bây giờ mở miệng ra lại nói toàn mấy lời như thế này đây!

"Chúng ta mau rời khỏi đây! Lạc Thủy công chúa chính là chưởng môn Ôn Lệnh Phi của Miễu Sơn Kiếm tông, là nàng dâu mẫu thân ta chỉ định, đánh với nàng ta quả thực mất một chút thời gian." Chúc Minh Lãng mở miệng giải thích.

"Ngọc đâu?" Nam Vũ Sa hỏi.

"Ở đây, trước tiên rời khỏi đây đã, ta sợ nàng ta phái người đuổi theo, đầu óc của cô nàng Ôn Lệnh Phi này không được tốt lắm." Chúc Minh Lãng nói.

Mọi người lập tức rời khỏi quốc đô, lời thì nói như vậy, nhưng mặc dù Ôn Lệnh Phi không cam lòng, muốn tìm được bọn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.



Bên ngoài quốc đô là một mảnh rừng lá phong mỹ lệ, ánh nắng ban mai cùng với ánh sáng của hỏa diễm thiêu thiên chiếu rọi sáng cả mảnh rừng, khiến cho từng phiến gỗ phong tỏa ra hương thơm kết hợp với cả biển lá làm tăng thêm một phần xa hoa lộng lẫy.

"Hạo Dã đang ở tại thành trì tiếp theo chờ các ngươi, hắn thông thuộc vùng đất này, biết cách làm sao để đưa mọi người tránh khỏi vương cung và người của Miễu Sơn. Tiểu sư đệ, đừng để gánh nặng ở trong lòng, nếu có hậu quả gì, Diêu Sơn Kiếm Tông chúng ta sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi, ngươi cứ việc dẫn theo hai vị cô nương này bỏ trốn đi!" Ngô Phong vỗ vỗ bả vai Chúc Minh Lãng, có chút hâm mộ nói.

"Ngô Phong sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng với hai vị cô nương này đều là quân tử chi giao." Chúc Minh Lãng sợ hai vị em vợ này xấu hổ, liền lên tiếng giải thích.

Ngô Phong vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng lại không cho là như vậy.

Cự tuyệt một vị công chúa dễ như trở bàn tay, quan trọng hơn là, đối phương còn là vị chưởng môn trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất của Miễu Sơn Kiếm Tông, nếu còn nói không có bất cứ quan hệ gì với hai vị cô nương nghiêng nước nghiêng thành đây, thì thực quá dối trá rồi!

"Bất kể như thế nào, tiểu sư đệ thủy chung vẫn là thần thoại của Diêu Sơn Kiếm Tông ta, cả về kiếm đạo lẫn tình duyên." Ngô Phong nở nụ cười nói.

Ngay cả chưởng môn của Miễu Sơn Kiếm Tông mà cũng dám cự tuyệt!

Ha ha ha, từ nay về sau Diêu Sơn Kiếm Tông bọn họ có thể ngẩng cao đầu làm người rồi!

Còn thế lực nào ở Cực Đình đại lục dám nói Diêu Sơn Kiếm Tông của bọn họ không bằng những kiếm cô trong Miễu Sơn Kiếm tông nữa, kiếm thứ mười lăm này của Chúc Minh Lãng, thoát khỏi sự trói buộc của nữ chưởng môn, lại còn hung hăng chà đạp mối tình si của nữ chưởng môn.

Uy phong của Diêu Sơn Kiếm Tông, sau khi trở về nhất định phải tuyên truyền rộng rãi, để cho các đệ tử Diêu Sơn Kiếm Tông có thể ngẩng cao đầu!

Di?

Mà dường như Diêu Sơn Kiếm Tông của bọn họ cũng không kém hơn người ta bậc nào.

"Vậy sư huynh, ta liền cáo từ tại đây, thay ta vấn an Kiếm tôn lão thái công." Chúc Minh Lãng nói.

"Đi mau đi, sớm sinh quý tử."

"...."

Đi dọc theo con đường băng qua vùng cây phong bạt ngàn, Chúc Minh Lãng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

Nữ nhân của Miễu Sơn Kiếm Tông, hơn phân nửa đều có bệnh cầu toàn, nếu có chuyện gì đó làm các nàng không hài lòng một chút thôi, các nàng cũng không ngại ngần gây chiến.

Chúc Minh Lãng cũng không muốn bị bắt trở về làm phò mã hay phu quân của chưởng môn Miễu Sơn Kiếm Tông gì cả....Tuy rằng nàng ta dáng dấp cũng đẹp, vóc người hoàn mỹ, kiếm pháp lại trác tuyệt.

"Ào ào ào ào~~~~~~~~~~"

Đột nhiên, một cơn gió không biết từ đâu lộng tới, khiến cho lá phong bay đầy trời, từng phiến lá bay dập dờn trong sáng sớm mai tựa như những ánh nến nho nhỏ, tô điểm thêm cho cánh rừng đỏ rực vốn đã xinh đẹp càng thêm diễm lệ.

Trong cảnh sắc lá màu đỏ phấp phới ngập trời, một nữ tử không biết từ lúc nào đã đứng ngay trong biển lá, ánh mắt nàng nhìn chăm chú về hướng đào tẩu của Chúc Minh Lãng và tỷ muội Lê Nam.

Chúc Minh Lãng nhìn người nọ, nhất thời tâm trạng như rớt xuống đáy vực.

Nếu là Ôn Lệnh Phi, Chúc Minh Lãng sẽ cùng nàng đấu một phen, có giữ hắn lại được hay không cũng khó nói, nhưng nếu như là người này, chỉ sợ dựa vào tu vi hiện tại của mình rất khó chống lại được!

"Người muốn bắt ta trở về?" Chúc Minh Lãng dừng bước chân, mở miệng hỏi.

"Các nàng cũng không tồi, nhưng Ôn Lệnh Phi sẽ càng tốt hơn." Mạnh Băng Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cặp tỷ muội giống nhau như đúc kia.

"Phụ thân ta cũng không tệ, người và phụ thân hợp lại đi!" Chúc Minh Lãng nói.

"Vốn dĩ ta tới đây là để nói cho ngươi biết vị trí của một khối Thần Cổ Ngọc Đăng khác, chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Nhưng nếu ngươi thích lắm lời, vậy thì ngươi tự đi tìm đi..."

"Ta sai rồi." Chúc Minh lãng không hề ngập ngừng, lập tức nói hối hận.

"Đi về hướng Nghê Hải, có một tòa thành, tên là Thuận Vũ thành, ấn thành chủ của thành này được làm từ Thần Cổ Ngọc Đăng." Mạnh Băng Từ nói.

Nhuận Vũ thành?

Tên nghe có chút quen.

Đây không phải là tờ khế thư đầu tiên sau khi mình vào Cơ Quan thành đã đoạt được sao!

Trước đây Chúc Minh Lãng không hề biết được Nhuận Vũ thành này rốt cuộc nằm ở nơi nào trong Cực Đình đại lục, thật không ngờ nó lại ở một nói xa xôi như Tây Cảnh này!

"Thật là Nhuận Vũ thành? Trên tay ta vừa hay có khế thư của tòa thành đó, chỉ cần ta nộp lên cho quốc gia đó, ta liền trở thành thành chủ của Nhuận Vũ thành!" Chúc Minh Lãng mừng rỡ trong lòng, thật không ngờ cái khế thư ấy lại phát huy tác dụng vào lúc này.

Hơn nữa, tựa hồ người hoàng đô cũng không có hứng thú với tòa thành trì ở vùng đất xa xôi này, nên khế thư của Nhuận Vũ thành vừa hay nằm trong số ít thứ không được bán ra ngoài!

"Đây là khối Nguyệt Thiên Thạch, là món quà lúc Ôn Lệnh Phi nhậm chức chưởng môn ta đã tặng cho nàng." Mạnh Băng Từ đưa viên ngọc có giá trị liên thành đó cho Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh lãng nhướng mày.

Tay trái chuyển qua tay phải, cuối cùng Ôn Lệnh Phi không hề bỏ ra một phân tiền nào!

"Theo lẽ thường, hôn nhân đại sự của ngươi do ta làm chủ, nhưng một màn họa cảnh xuất kiếm kia, ta có trông thấy từ xa, ta rất thích. Ta cho vị họa sư bên cạnh ngươi hai năm, nếu nàng có thể đánh bại Ôn Lệnh Phi, ta sẽ đích thân đến vương cung giải trừ hôn ước cho ngươi, nếu không…Trên danh nghĩa, Ôn Lệnh Phi vẫn sẽ là thê tử của ngươi." Giọng nói của Mạnh Băng Từ rất bình thản nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

"Người hiểu nhầm rồi vị họa sư kia là muội muội Nam Linh Sa..." Chúc Minh Lãng giải thích.

"Trong các nàng chỉ cần một người thắng được Ôn Lệnh Phi là được." Mạnh Băng Từ cũng không thèm để ý vị họa sư đó rốt cuộc là tỷ tỷ hay muội muội, càng không thèm để ý rốt cuộc Chúc Minh Lãng có tình ý với tỷ tỷ hay muội muội.

"Được, hai năm." Lúc này, không biết là ai gật đầu đáp ứng.

Chúc Minh Lãng nhìn về phía đôi tỷ muội này, trong lúc nhất thời tâm tư hỗn loạn hắn cũng không biết người vừa thay mình đáp ứng là ai.

Mạnh Băng Từ cũng không muốn nhiều lời thêm, nàng đạp lên tầng tầng lá phong, bay về hướng ngọn cây phong, lại một đường hướng đến ngôi sao sáng trên trời cao, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Tâm tình Chúc Minh Lãng có chút phức tạp.

Thông thường các hiệp khách trong thoại bản, việc nhiệt huyết từ hôn như thế này không phải để nam tử tự mình xử lý sao, tại sao đổi lại là mình, kịch bản đều không giống trong sách nữa rồi??

Còn có...

Người đáp ứng là ai vậy?

. . .

P/s: Drama vẫn tiếp tục =))zzz






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch