Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 281: Ngươi là ai?

Chương 281: Ngươi là ai?




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng còn đang nghiên cứu cách nuôi rồng, chủ yếu là trên tay hắn có một khối Nguyệt Thiên Thạch, đây là thiên thần bảo thạch có thể hỗ trợ cho huyết mạch Thương Long của Băng Thần Bạch Long tăng lên một cấp bậc lớn, chỉ là Cẩm Lý tiên sinh nói với Chúc Minh Lãng, nếu dùng Nguyệt Thiên Thạch này, huyết mạch Thương Long của Tiểu Bạch sẽ bắt đầu tiến hành cải tạo, trong quá trình cải tạo, nó sẽ không thể sử dụng bất kỳ loại Thương Long Huyền Thuật nào.

Nếu Bạch Khởi không thể sử dụng lực lượng của huyết mạch Thương Long, thực lực của nó có lẽ chỉ đạt đến hạ vị long quân, nhưng sau khi tái tạo huyết mạch, phối hợp với bộ Long Khải tiểu thánh phẩm do hắn tự tay chế tạo, thực lực của nó ở trong nhóm quân cấp cũng được xem là rất mạnh.

Nguyệt Thiên Thạch cải biến chỉ là huyết mạch Thương Long của Băng Thần Bạch Long, cũng không phải là tăng tiến tu vi, hơn nữa linh tư có thể tái tạo huyết mạch rất ít ỏi, nhưng chỉ xét phương diện tăng cường Thương Long Huyền Thuật, thì đúng là vô cùng hữu ích.

Bởi vì chỉ cần tu vi tăng lên, sẽ làm cho tất cả thuộc tính, năng lực cố hữu của long sủng được tăng lên toàn phương diện, cho nên đối với mỗi Long Thú có năng lực kiệt xuất trên phương diện nào đó, sau khi tu vi của nó tăng lên, thực lực sẽ được đẩy lên một cảnh giới càng cao hơn.

Những thứ có thể hỗ trợ tăng cao huyết mạch vốn đã thưa thớt.

Càng quan trọng hơn là, Tiểu Bạch Khởi có hai huyết mạch, ba loại thuộc tính. . .

Trước mắt, muốn tu vi của Tiểu Bạch Khởi tăng lên thì phải chờ đợi trong thời gian khá dài, nhưng phương thức làm tăng nhanh thực lực thì lại có rất nhiều loại như Long Khải, huyết mạch tái tạo, cường hóa thuộc tính, cơ thể lột xác,... vân vân.

Nếu có thể tái tạo lại một lần hết các phương diện, dù là đỉnh vị quân cấp cũng có thể lớn mật ân cần thăm hỏi, lại càng không cần phải nói nếu như tu vi của Tiểu Bạch Khởi tự tăng lên một cấp bậc, thì khi đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc, nó có thể thoải mái đánh một trận!

. . .

Vươn vai một cái, Chúc Minh Lãng vẫn quyết định trực tiếp sử dụng khối Nguyệt Thiên Thạch này, tái tạo huyết mạch cũng rất quan trọng, cho dù đồ vật có giá trị cao, nếu không được sử dụng thì chẳng khác gì một khối đá cuội.

Thương lượng với Cẩm Lý tiên sinh một phen, Chúc Minh Lãng liền thừa dịp đến dịch trạm nghỉ ngơi tìm một chỗ yên tĩnh để tái tạo Thương Long huyết mạch.

Cẩm Lý tiên sinh chỉ điểm Chúc Minh Lãng một phen, tựa hồ nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đang định nói cho Chúc Minh Lãng, thì đã không thấy bóng dáng của Chúc Minh Lãng đâu.

"Cẩm Lý tiên sinh." Hạo Dã chạy tới, nhìn thấy Cẩm Lý tiên sinh đi qua đi lại ở dưới một thân cây, mặc dù hoang mang không hiểu, nhưng vẫn đến dò hỏi. "Vì sao không thấy tiểu sư thúc ở đây, vừa rồi ta nghe ngóng được, tình hình ở Nhuận Vũ thành so với trong tưởng tượng của chúng ta còn phức tạp hơn."

"Ngươi là ai?" Cẩm Lý tiên sinh trừng lớn đôi mắt cá, mở miệng dò hỏi.

Hạo Dã nhíu chặt lông mày.

Vài ngày trước, không phải hắn đã chào hỏi qua vị Cẩm Lý tiên sinh đặc biệt này rồi sao?

Chẳng lẽ là do mình lớn lên có một khuôn mặt quá bình thường, khiến cho người khác không thể nhớ được hắn, Hạo Dã kiên nhẫn giới thiệu lại một lần nữa: "Tại hạ là Vân Du kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông - Hạo Dã, đường chủ Ngô Phong phân phó cho ta hộ tống mọi người rời khỏi Miễu quốc."

"A, Diêu Sơn Kiếm Tông a, vừa vặn ta có một vấn đề." Cẩm Lý tiên sinh nói.

"Tiên sinh xin cứ hỏi." Hạo Dã tỏ ra vô cùng cung kính đối với vị Cẩm Lý tiên sinh toàn thân tỏa ra ánh sáng lung linh thần kỳ này, nghiêm túc đáp lại.

"Diêu Sơn Kiếm Tông của các ngươi ăn thức ăn gì vậy, vì sao cả đám ăn vào đều trở nên già như thế?" Cẩm Lý tiên sinh hỏi.

"Ah, có lẽ là do ta lớn lên tương đối già dặn thôi, Cẩm Lý tiên sinh có nhìn thấy tiểu sư thúc ở đâu không, chuyện bên Nhuận Vũ thành chúng ta cần phải thương lượng cho kỹ." Hạo Dã rất lúng túng nói.

"Cho nên ngươi là ai?" Cẩm Lý tiên sinh trừng to mắt hỏi.

Mặt Hạo Dã tối sầm lại.

Không phải hắn vừa mới nói qua một lần rồi sao?

"Tại hạ là Vân Du kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông - Hạo Dã. . ."

Dưới cây, một người một cá, đứng ở trong dịch trạm người đến người đi tạo nên một khung cảnh cực kỳ hòa hợp.

. . .

Rốt cuộc cũng tìm được Chúc Minh Lãng, Hạo Dã phát hiện Chúc Minh Lãng đang dồn hết tâm ý vào chuyện tái tạo lại huyết mạch cho Long Sủng

Quá trình đột phá tu vi của Mục Long sư cũng khá giống với Thần Phàm giả, cho nên không thể tùy tiện quấy rầy.

Cuối cùng Hạo Dã vẫn không bước đến, lúc trở về trong đội ngũ thương khách, Hạo Dã gặp được vị Nam cô nương kia, trong ngực nàng đang ôm một con Tiên Thố Long tràn đầy linh khí, nàng nhàn nhã đi dạo quanh các gian hàng của tiểu thương đang bày ra bên trong dịch trạm.

"Nam cô nương, tiểu sư thúc đang tu luyện, ta không dám quấy rầy, là như thế này, tình huống của Nhuận Vũ thành rất phức tạp, nơi đó chẳng khác gì là giao giới của bốn quốc gia, nội đấu xảy ra liên miên, buổi sáng còn treo quốc kỳ của một quốc gia này, ban đêm đã biến thành lãnh địa của một quốc bang khác..." Hạo Dã vừa đi vừa về mấy chuyến, trên gương mặt đã chảy một chút mồ hôi.

Nam Vũ Sa ôm Tiên Thố Long, đôi mắt đẹp cảnh giác nhìn chăm chú vào người xa lạ này.

"Ngươi là ai?" Nam Vũ Sa hỏi.

Nhẹ nhàng nói ra ba chữ, ngữ khí cũng rất ôn hòa, nhưng đối với Hạo Dã mà nói không thể nghi ngờ đó lại là màn tra tấn đánh sâu vào trong linh hồn!

Không phải. . .

Chẳng phải không lâu trước đó hắn đã tự giới thiệu qua một lần rồi sao?

Mặc dù so sánh với tiểu sư thúc Chúc Minh Lãng, mình quả thật không được lấp lánh xuất chúng như vậy, nhưng cũng không đến mức đã tự giới thiệu nhiều lần như thế, lại hoàn toàn không có cách nào lưu lại chút ấn tượng nào cho người ta là sao? ?

Giờ phút này, nội tâm Hạo Dã dâng lên một trận chua xót.

Nghĩ tới những năm gần đây mình khổ tu ngao du khắp thiên hạ, từ đầu đến cuối vẫn không kiếm được một chút thành tựu, trước đó từng được các vị trưởng bối của Diêu Sơn Kiếm Tông xem trọng mà đắc chí, đến khi bước ra sơn môn thấy được thế giới rộng lớn hơn thì mới biết được nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

Cũng là vì mình quá bình thường, mới không được người ta nhớ kỹ.

Ngô Phong sư thúc để cho mình đi theo tiểu sư thúc, cũng là dụng tâm lương khổ, mình nhất định phải noi gương học tập theo tiểu sư thúc Chúc Minh Lãng!

"Tại hạ là Vân Du kiếm sư của Diêu Sơn Kiếm Tông - Hạo Dã, phụng lệnh đường chủ đến dẫn đường cho tiểu sư thúc và Nam cô nương, cũng thật lòng đi theo hai vị học tập." Một lần nữa Hạo Dã vực lại lòng tin, mặt mỉm cười nói.

"Ừ." Nam Vũ Sa nhẹ gật đầu.

"Qua dịch trạm này, có một đoạn đường bị quan binh trông coi rất nghiêm khắc, đến lúc đó có lẽ tiểu sư thúc và Nam cô nương phải trốn trong xe ngựa thật kỹ." Hạo Dã nói.

"Biết rồi."

. . .

. . .

Ôn Lệnh Phi quả nhiên là một nữ nhân cố chấp, dọc đường thiết lập không biết bao nhiêu cửa ải, Chúc Minh Lãng chỉ có thể chọn đi những con đường rừng sâu núi thẳm nguy hiểm, đôi khi có thể sẽ bị bao vây ở trong những khu rừng như mê cung, hoặc là lén lút trốn chui lủi ra khỏi Miễu quốc.

Chính Ôn Lệnh Phi cũng biết, làm như vậy cũng không ngăn được Chúc Minh Lãng.

Nhưng nàng chính là muốn làm cho Chúc Minh Lãng khó chịu!

Để cho hắn biết Lạc Thủy công chúa có quyền thế ngập trời, coi như Chúc Minh Lãng có thể chạy được, thì cũng phải cụp đuôi lại mà làm người!

Cũng may xe ngựa thoải mái dễ chịu, coi như là bế quan tu luyện, tốc độ chậm một chút cũng không sao, thoát khỏi nữ nhân trong mắt không chứa nổi hạt cát này là được.

. . .

Cuối cùng đã tới biên cảnh Miễu quốc, tâm tình trầm muộn của Hạo Dã đã tốt lên một chút, bởi vì hắn phát hiện thật ra vị cô nương kia có đến hai người, họ là đôi tỷ muội, mặc dù ngày thường một người đeo khăn che mặt, một người không đeo, nhưng kỳ thật dung mạo của các nàng giống hệt nhau!

Lúc trước, Hạo Dã bị một câu hỏi "Ngươi là ai" mà hoài nghi nhân sinh, nội tâm giãy giụa cùng bi thương, đều phải dựa vào lời tự động viên của chính mình.

"Tiểu sư thúc, chúng ta ra khỏi biên cảnh Miễu quốc sẽ không cần trốn trốn tránh tránh như thế nữa, Nhuận Vũ thành cũng không còn quá xa." Hạo Dã nói.

"Khó trách không có ai thèm muốn khế thư của Nhuận Vũ thành này, là thành trì giao giới của bốn quốc gia, còn là bốn quốc gia mâu thuẫn đối địch với nhau không thể giảng hòa, cái khế thư để trong bọc hành lý này của ta đã mấy tháng, có khi đã đổi chủ vài chục lần rồi, nếu ta lấy ra, nói không chừng sẽ bị nước đối địch cho người đến khiêu khích, rồi chặn đường chém giết!" Chúc Minh Lãng tức giận không thôi, suýt chút nữa đã xé nát khế thư của tòa thành này.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch