Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 293: Ta là quốc sư

Chương 293: Ta là quốc sư




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Chẳng lẽ lại nói, bọn họ nhìn thấy ta khí độ bất phàm, chỉ sợ gặp phải người trời nên rút kiếm tự vẫn, dùng phương thức này để tạ tội?" Chúc Minh Lãng giận dữ đáp lại.

"Đối phương là Long Mã doanh, khối u ác tính lớn nhất của Nhuận Vũ thành, bọn họ còn có thế lực cường đại chống lưng ở phía sau..." Diêu quân sư có hai chỏm râu liếc mắt qua nói.

"Hừ, nếu chúng ta đã có ý định đoạt lại tòa thành này, thì còn quan tâm đến người chống lưng cho bọn họ hay sao, dám chạy tới địa bàn của chúng ta giết người, một tên cũng đừng nghĩ có thể sống sót mà rời khỏi đây."

Nói xong câu đó Hồ Bách Liên liền dẫn một đội Mục long sư, lao thẳng tới vị trí của Long Mã doanh.

Chúc Minh Lãng cũng không hề nhàn rỗi, hắn tìm thấy mấy cứ điểm của thổ phỉ, sau đó diệt sạch cả bọn.

Trong suốt một đêm, Nhuận Vũ thành đều chìm trong âm thanh chém giết khắp nơi, những nhóm quân đội lớn hiển nhiên vẫn còn đang đứng ngắm nhìn, bọn họ cũng không xác định được người quản lý mới đến này có năng lực đuổi hết toàn bộ những lực lượng vũ trang đang tạm đóng quân trong Nhuận Vũ Thành này hay không.

Nhưng khi thấy Long Mã doanh bị diệt, những đoàn vũ trang trong vùng Huyết Sắc đại địa này cũng cảm thấy có vài phần bất an.

Đến lúc tờ mờ sáng, ở khắp đường lớn ngỏ nhỏ của Nhuận Vũ thành đều có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều thi thể và xương cốt của long thú, thậm chí là những tên thủ lĩnh lúc trước muốn chiếm cứ Nhuận Vũ thành cũng bị kéo đến chợ chém đầu thị chúng.

Hồ Minh Xung mặc bộ chiến giáp vừa dày vừa nặng đứng trên chỗ cao nhất của thành gác, cao giọng nói: "Pháp lệnh của thành chủ đã hạ, hy vọng các vị tự trọng, ban ngày chúng ta sẽ cho các người thời gian để rời đi, đến tối chúng ta sẽ lại tiếp tục thực hiện theo pháp lệnh, diệt trừ phản quân!"

Trong số các cỗ thi thể nằm rải rác khắp nơi, có không ít cỗ thi thể mặc trang phục của quân đội chính thống, đặc biệt là của Long Mã doanh.

Hầu hết người trong Nhuận Vũ thành đều biết đến Long Mã doanh, nếu như đến cả người của Long Mã doanh mà còn bị giết đến không còn một mống như vậy, thì đợt thanh tẩy này không phải chỉ nói cho có rồi!

Trong một buổi sáng, có rất nhiều đội quân nhỏ lục đục rời khỏi Nhuận Vũ thành, xung quanh Nhuận Vũ thành cũng chẳng có bao nhiêu thành trấn, cho nên đóng quân ở ngoài trời cũng không phải là một biện pháp thiết thực, vậy nên bọn họ quyết định hoàn toàn rời khỏi mảnh đất Huyết Sắc đại địa này.

Nhưng cũng có một vài thế lực vũ trang không muốn rời đi, bọn họ thử tìm cách thương lượng với thành chủ mới lên nắm quyền, họ muốn tìm cách để có thể tiếp tục đóng quân ở đây, nhưng thái độ của Chúc Minh Lãng và Lê Vân Tư vô cùng kiên quyết.

Bất cứ lực lượng vũ trang nào không thuộc quyền kiểm soát của bọn họ đều không được lưu lại trong thành, nộp tiền thuê cũng không được.

Những người này đều là nhân tố nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể vì tiền tài của đoàn khác mà tạo phản, cũng không cần thiết phải vì chút tiền này mà lưu lại những phần tử nguy hiểm ấy ở trong thành.

Đương nhiên cũng có thế lực không hề có động tĩnh gì, ở phía Bắc của Nhuận Vũ thành, nhóm quân đội vẫn được bảo toàn đầy đủ nhất, đây là chỗ đóng quân của một nhánh quân thuộc Đồ quốc.

Bọn họ mới vừa đóng quân ở vị trí này cách đây không lâu, hơn nữa còn tuyên bố đây là phần đất thuộc quyền sở hữu của Đồ quốc, nhóm quân đội này không hề có chút sợ hãi nào, vì cho dù Chúc Minh Lãng có đảm nhiệm chức vị thành chủ của tòa thành này, thì nơi đây vẫn là lãnh thổ của Đồ quốc, nhóm Hạt Thương Quân này có quyền đóng trú tại đây.

"Thủ lĩnh của Long Mã doanh, tên là Hứa Thông, hắn đã chạy trốn đến quân doanh của bọn họ." Hồ Bách Linh thở phì phò chỉ vào đám Hạt Thương Quân đang bá chiếm ở Dương Bắc thành.

"Là cái gã cầm Huyền thiết cung đó sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Đúng vậy, tên này ở Huyết Sắc đại địa cũng có chút danh tiếng, nhưng những việc hắn làm đa số đều là phóng hỏa giết người, trong một lần xảy ra chính biến ở Đồ quốc, hắn lập được vài chiến công vì thế mới có thể dựa vào đại quân Đồ quốc đấy mà lằm xằng làm bậy, bình thường hắn lấy danh nghĩa mở rộng ranh giới mà tiến hành tàn sát cướp bóc ở trong thành." Hồ Bách Linh nói.

"Đồ quốc..." Nhắc đến hai chữ này Chúc Minh Lãng đột nhiên nhớ tới một người, chính là vị công tử nho nhã đã gặp được trong phủ của Lạc Thủy công chúa ở Miễu quốc, hình như hắn chính là quốc vương của Đồ quốc.

Đồ Văn Hạ!

Vị Mục long sư săn quốc đó.

Cũng không biết Long Mã doanh và Hạt Thương Quân này có liên quan gì đến hắn hay không.

"Làm sao bây giờ, không lẽ cứ để mặc bọn chúng bá chiếm ở Dương Bắc thành?" Hồ Xung Minh nhíu chặt chân mày.

Trải qua một ngày thanh tẩy, bây giờ ở Nhuận Vũ thành còn lại tổng cộng ba thế lực ngoan cố.

Thế lực đầu tiên là Hạt Thương Quân, số lượng quân lính đã vượt trên con số năm mươi ngàn người, trên cơ bản bọn họ đã xem cả vùng Dương Bắc thành trở thành khu vực quân đội của bọn họ, hơn nữa việc này cũng là vì chuẩn bị cho chiến quốc.

Thế lực thứ hai là một nhóm quân phiệt hắc ám, Thương Lang Kỵ, tất cả bọn thổ phỉ ở vùng Huyết Sắc đại địa này đều phải nộp một nửa số thuế cho bọn họ.

Mặc dù Thương Lang Kỵ không làm mấy chuyện cướp bóc này nọ, nhưng bọn họ cũng có lĩnh vực thống trị của riêng mình, bọn chúng không cướp nhưng lại điên cuồng vơ vét, đồng thời cũng bảo trợ cho đám thổ phỉ không bị quan phủ truy quét.

Thế lực thứ ba còn lại chính là một đại gia tộc, bọn họ làm ăn buôn bán châu báu ở vùng Huyết Sắc đại địa này, có nguồn lực tài chính dồi dào chống đỡ, đồng thời cũng tự mình dưỡng ra một nhóm quân đội với mục đích muốn chiếm cả Nhuận Vũ thành này để biến nó trở thành một tòa thành buôn bán châu báu, nhóm quân hùng mạnh này được tạo nên từ rất nhiều Mục long sư có sở hữu Cổ long.

Bất luận là nhóm người nào cũng đều không dễ đối phó!

Hạt Thương Quân thuộc về Đồ quốc nên pháp lệnh đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì, coi như là quân đội chính quy nhất nhưng cũng không thể dễ dàng trục xuất ra khỏi thành, vì như vậy có khi còn dính dáng đến lợi ích của quốc bang.

Thương Lang Kỵ lại như con rắn độc của vùng Huyết Sắc đại địa này, tự do giao du giữa chính và tà, còn liên lụy đến lợi ích của cư dân, thương nhân, đạo tặc và các phương diện lợi ích khác của quân đội, hơn nữa thực lực cũng vô cùng cường đại.

Địch thị, chính là một đoàn thương nhân, dùng nguồn tài lực khổng lồ để điều khiển cả Nhuận Vũ thành, cũng có lực lượng vũ trang của riêng mình, không thể coi thường.

Có thể nói cách làm của Lê Vân Tư quả thật đã làm cho tình hình của Nhuận Vũ thành trở nên tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều muốn diệt trừ cả ba thế lực này, thì độ khó rất cao!

"Trên cơ bản có thể xác định, hành động của Long Mã doanh là do sự chỉ thị của Hạt Thương Quân."

"Mà chúng ta vừa mới diệt trừ vô số nhóm đạo tặc, cường đạo, điều này đã chạm đến lợi ích của Thương Lang Kỵ, trên cơ bản Thương Lang Kỵ cũng có ý muốn trừ khử chúng ta."

"Như vậy chỉ còn Địch thị, coi như có thể miễn cưỡng mượn sức của bọn họ, ít nhất chúng ta có thể hứa hẹn với bọn họ, nếu nắm được quyền làm chủ của tòa thành này, thì quyền lợi mua bán châu báu của cả tòa thành đều sẽ giao cho bọn họ. Hàng năm số châu báu được sản xuất ở vùng Huyết Sắc đại địa này đều được bán đi cho các quốc gia khác, nguồn lợi thu được có thể đạt được tầm hai trăm vạn kim, nếu như trật tự của vùng này được khôi phục lại, thì bọn họ cũng không cần tiêu nhiều tiền để nuôi đội quân lớn như vậy nữa." Diêu quân sư nói.

"Quân sư, ngươi quá lạc quan rồi, Địch thị dã tâm bừng bừng, ý nghĩ của bọn họ cũng giống với chúng ta, bọn họ muốn chiếm cả Nhuận Vũ thành, thu lộ phí, có được tiền tài của cả thành, buôn bán châu báu chỉ là vẻ bề ngoài của bọn họ thôi." Hồ Minh Xung lắc đầu.

Mượn sức Địch thị, không quá thực tế.

Nói là mượn sức nhưng thực chất cũng chả khác gì là dẫn sói vào nhà.

Ba khối u ác tính này, bên nào cũng không thể lưu lại Nhuận Vũ thành.

"Trước tiên phải thay đổi nơi này thành quyền sở hữu của quốc bang." Lê Vân Tư nói.

"A??" Hồ Bách Linh cho rằng bản thân mình nghe nhầm.

Thuộc về quốc bang, chuyện này cũng có thể đổi sao??

Vậy trước tiên bọn họ phải chiếm lĩnh được quốc bang cái đã!!

"Quả thật có thể suy nghĩ theo cách này, Nhuận Vũ thành có thể đầu quân cho một quốc bang khác trong ba quốc bang còn lại, như vậy quân đội muốn chúng ta diệt vong nhất chính là Hạt Thương Quân của Đồ quốc, vì thế bọn họ bắt buộc phải cút khỏi đây." Diêu quân sư nói.

"Nhưng có thể đầu quân vào quốc bang nào? Quan hệ của chúng ta với những quốc bang kia cũng không được bền chặt."

"Ly Xuyên quốc, ta là quốc sư." Lê Vân Tư nói.

Chính bản thân bọn họ cũng có quốc bang.

Tại sao lại phải đầu quân vào quốc bang của người khác?

Nhuận Vũ thành thuộc về Hoàng triều, không thuộc quyền sở hữu của bất kỳ quốc gia nào trong cả bốn quốc gia này, Chúc Minh Lãng là thành chủ, nắm giữ khế thư trong tay, đương nhiên hắn có quyền chuyển hướng đầu quân cho bất cứ quốc gia nào khác.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch