Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 36: Hóa rồng

Chương 36: Hóa rồng




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Bọn chúng dù chỉ ăn thịt, uống máu cũng có thể trở thành ấu linh hóa rồng, thậm chí có vài Yêu Linh tu vi đã đủ cao, chỉ cần đoạt được kỳ ngộ này liền có thể một bước vượt Long Môn.

Nhưng con đại ngạc linh kia lại dám ngáng đường cản trở trước mặt bọn chúng, nó ỷ vào thân thể cường đại khiến chúng không thể tiến lên nửa bước, đã cắn chết không ít tiểu yêu tiên phong tiến lên trước, nhưng nó không thể nào cản được tất cả yêu linh trong đầm này!

Chẳng mấy chốc sau, thân thể đại ngạc linh đã xuất hiện rất nhiều vết cắn, máu tươi chảy ra từ vết thương của nó hòa làm một với máu của giao long, nhưng hết lần này đến lần khác đại ngạc linh vẫn cố chấp không lùi một bước, nó dùng sừng rồng trực tiếp xuyên thủng bụng một đầu Yêu Đao Thu có tu vi trăm năm, lại dùng một móng tát chết tươi một con Oa Linh, sau đó trở thành một đầu mãnh thú, điên cuồng hất văng đám yêu linh đang thừa cơ bò lên người Giao Long!

“Úc rống !!!!!!”

Đại Hắc Nha ngang ngược hung mãnh vô cùng, trong thời gian ngắn chấn nhiếp toàn bộ đám tiểu yêu trong đầm, nhưng dưới thác nước vẫn còn những tồn tại ngang bằng với Bạo Niêm, thân ảnh bọn chúng dần dần nhô lên gần thác nước, chực chờ hành động, liên tục gầm nhẹ.

Bên tai đều là tiếng gào rống, Trạm Xuyên Long đang hấp hối cũng nặng nề mở mắt ra nhìn.

Nó thấy một đầu Hắc Ngạc toàn thân nhuốm máu, lại thấy lít nha lít nhít Thủy Yêu trong đầm này…

Trạm Xuyên Long biết sinh mệnh mình sắp đi đến tận cùng, nó giờ đây chỉ như đèn trước gió, chỉ là nó tuyệt đối không ngờ rằng trước khi mất đi lại có thể gặp một tiểu ngạc linh quen thuộc.

Nó vẫn còn yếu ớt như trước, ngay cả long môn cũng chưa bước qua.

Nhưng nãy giờ nó vẫn hiên ngang sừng sững, tuyệt đối không để bất kỳ con yêu quái nào bước đến gần mình.

“Hoát ~ ~ ~ ~” Trạm Xuyên Long yếu ớt kêu lên, ra hiệu cho Hắc Nha mau chóng rời đi, nếu nó ở lại sớm muộn gì cũng bị đám yêu linh này xé nát.

“Úc úc úc úc !!!!”

Hắc Nha cuống cuồng rống to, nó một tấc cũng không rời.

Nó một lần nữa nhào về phía một đầu Liêu Ngư trăm năm, dùng móng vuốt và hàm răng đen ngòm xé nát con yêu quái thành từng mảnh, trong nháy mắt máu tươi lại tràn ra hòa vào trong dòng nước, trong đó cũng lẫn cả máu tươi đang chảy ra từ lưng của đại Ngạc Linh.

“Úc úc !!!!”

Hắc Nha căn bản không chịu khuất phục.

Lúc này nó điên cuồng gào thét, không ngừng chấn nhiếp cảnh báo đám yêu linh trong đầm nước, cũng đồng thời nói với Trạm Xuyên Long: Ngươi không được phép chết, trên thế giới này ngươi chỉ được phép bại dưới tay Hắc Nha ta!

Đúng vậy, trong thế giới nhận biết nhỏ bé của Hắc Nha, Trạm Xuyên Long chính là sinh vật mạnh mẽ nhất.

Mục tiêu của Hắc Nha chính là vượt qua con Giao Long này.

Nhưng nhìn thấy Trạm Xuyên Long rơi vào thảm cảnh này, Hắc Nha cũng rất kích động.

Cường đại như Giao Long vậy mà cũng bị đánh bại?

Điều này khiến Hắc Nha nhận ra, thế giới này vẫn có những tồn tại còn kinh khủng hơn cả Giao Long nữa, để nó nhận ra rằng cái thế giới này còn rộng lớn hơn những gì nó tưởng tượng rất nhiều ….

Nhưng thế thì có làm sao!

Nó nhớ rõ sự cường đại của Trạm Xuyên Long, càng nhớ rõ ngày đó con Giao Long này đã nhẹ nhàng bắt lấy nó khi bị thác nước cuốn xuống.

Nó hiểu rằng, cường đại không nhất thiết phải giống như đám lang linh trong Trữ Long điện, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Cũng có thể ôn nhu như vậy.



Thuần Long học viện.

Đang nghỉ ngơi trong một lầu các, Lão tiên sinh Trữ Long điện đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì?” Lão tiên sinh nhận ra Chúc Minh Lãng, cũng nhận ra Đoàn Lam.

“Đoàn Lam lão sư bị công kích Linh Vực, linh hồn bị thương, hôn mê bất tỉnh.” Chúc Minh Lãng kể lại mọi việc với lão tiên sinh.

“Đâu chỉ có hôn mê bất tỉnh, chậm chút nữa là nàng đi đời nhà ma rồi, Tiểu Lê, mau đỡ nàng dậy.” Lão tiên sinh gọi nữ tử bên cạnh.

Nữ tử được gọi là Tiểu Lê kia lên tiếng vâng lời, hiển nhiên nàng là một người chuyên chữa trị cho người và rồng bị thương, động tác cực kỳ thành thạo.

“Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng!”

Ngay lúc Chúc Minh Lãng đang lòng nóng như lửa đốt, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lớn của Hồng Hào.

“Nơi này không cần ngươi ở lại nữa, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ tính mạng của nàng. Còn về chuyện ngươi nói, ta sẽ báo cáo lại với viện trưởng, nhưng tốt nhất ngươi nên tự mình đi hoàng viện Lê Gia một chuyến, trần thuật lại tất cả mọi chuyện, chuyện này không thể xem thường được.” Lão tiên sinh Trữ Long điện nói

Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, rồi bước nhanh ra khỏi lầu các, hắn ở chỗ này cũng không giúp được gì, chỉ tổ vướng tay vướng chân.

Vừa bước ra khỏi lầu các, Hồng Hào liền mặt mũi tối sầm, chạy hồng hộc đến gần, vội vàng nói: “Có cô nương nói rằng Đại Ngạc Long của ngươi bị đám yêu quái vây công trong đầm dưới thác nước, mau chạy tới đó nhanh lên!”

Chúc Minh Lãng sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy về hướng thác nước.

“Du~ ~ ~ ~”

Bạch Khởi đậu trên đỉnh lầu vội lướt xuống, một đôi cánh trắng mở ra, thánh khiết cao quý.

Chúc Minh Lãng bắt lấy móng vuốt của Bạch Khởi lướt qua đỉnh đầu mình, cả hai nhanh chóng bay lên không trung …

Hồng Hào đứng một chỗ, ngơ ngác nhìn một người một rồng kinh diễm rời đi.

Làm sao mới có một tháng mà Băng Thần Bạch Long đã trưởng thành rồi, không còn giống phàm thú nữa, Chúc Minh Lãng cũng trở nên giống một vị cao nhân thần bí khó lường!!





Băng Sương chợt hạ xuống, từng sợi từng sợi lông vũ trắng xóa rơi xuống đầm nước, giống như một đợt thánh tuyết quét qua, ngay cả những giọt nước bắn lên cũng dần biền thành sương.

Lượn xuống từ trên thác nước, Chúc Minh Lãng nhảy xuống trước mặt Trạm Xuyên Long và Tiểu Hắc Nha, xung quanh đều là thi thể yêu linh, có con bị cắn nát cổ, bị xé nát, bị đâm thủng ruột, thịt nát xương tan …

Thi thể trôi nổi khắp hồ, nhuộm cả đầm thành một màu máu đỏ son, trông rất kinh người !!!

Mà trên một hòn đá lớn ở giữa hồ, một đầu Giao Long màu lam đang hấp hối nằm đó.

Bên cạnh giao long còn có Tiểu Ngạc Long thương tích đầy mình, thân thể vốn một màu đen nhánh nay đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi, có vết máu của địch nhân, cũng có vết máu của chính nó, hòa lẫn vào nhau.

Thấy cảnh này, trong lòng Chúc Minh Lãng trào lên vô tận chua xót, đôi mắt cũng rưng rưng mông lung.

Hắn bước đến bên cạnh Tiểu Ngạc Long, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm tiểu Hắc Nha tràn đầy thương tích.

“Ô ô ~~~” Đại Ngạc Linh trông thấy Chúc Minh Lãng đến bên cạnh, rốt cuộc cũng thả lỏng người, buông xuống tất cả kiên cường, rúc vào người hắn như một đứa trẻ bị thương.

“Bạch Khởi, giết sạch bọn chúng.” Chúc Minh Lãng nói với Bạch Khởi.

Hắn quét mắt nhìn đám tiểu yêu khắp đầm lầy này, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.

Tâm trạng của Băng Thần Bạch Long cũng giống như Chúc Minh Lãng, nó chậm rãi lơ lửng, bay lên giữa hồ đưa đôi mắt nhìn xuống toàn bộ đám tiểu yêu phàm tục tham lam này!

“Du !!!”

Một tiếng hót dài vang lên, toàn thân Băng Thần Bạch Long diễn hóa ra một mảng băng tinh khổng lồ, bạch ngọc sắc bén bám vào lông vũ, lông mao trên thân, Cực Hàn Băng Tinh huy hoàng không gì sánh bằng, giống như một kiện khôi giáp thần thánh, khiến bộ lông vũ mềm mại của Băng Thần Bạch Long thăng hoa, uy nghiêm như bậc Quân Vương!

“Du Ô !!!”

Cặp cánh băng tinh bỗng nhiên đập mạnh, hàn khí lạnh thấu xương quét xuống bốn phương tám hướng.

Hơi thở đông kết này bá đạo không gì sánh bằng, có thể đóng băng cả thác nước ầm ầm thành một dòng sông băng, mà những yêu linh trong đầm nước, vốn còn đang hốt hoảng chạy trốn, đều không biết rằng đôi mắt của Tử Thần đã khóa chặt bọn chúng!

“Kẽo kẹt kẽo kẹt ~ ~ ~ ~ ~”

Mặt nước đóng băng, dày giống như nham thạch, những yêu quái kia còn vọng tưởng có thể chui xuống chỗ sâu dưới đầm, nhưng đường lui của bọn chúng đã bị Băng Thần Bạch Long nhìn thấu.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt ~ ~ ~ ~”

Đứng trên khối băng, những tiểu yêu kia đều bị đóng băng đến cứng ngắc, lát sau, chúng ngay cả sức để nhúc nhích cũng không có, toàn bộ thân thể đều bị dính chặt vào lớp băng dày.

Đầu tiên là làn da, mau chóng đông kết lại, rồi sau đó đến xương cốt bị đông cứng thành cột băng, ngay cả máu thịt chảy xuôi trong cơ thể cũng bị đóng băng triệt để.

Hết bức tượng băng này đến cái khác lần lượt xuất hiện trên đầm nước, Bạch Khởi triển lộ sát ý khóa chặt toàn bộ tiểu yêu tham gia tấn công, chặt đứt đường lui của chúng, khiến bọn chúng triệt để mất đi sinh cơ, tất cả đều bị biến thành tượng băng.

“Hô hô hô hô!!!!”

Gió nổi lên, nặng nề quét xuống dưới đầm, đánh mạnh vào trên những bức tượng băng kia.

Rõ ràng đều là thân thể máu thịt, nay lại bắt đầu tan rã dưới cơn gió, tan rã thành những hạt bụi sương băng, mịn như cát trắng.

“Tiểu Hắc Nha, ngươi thành công rồi, người đã bảo vệ được Trạm Xuyên Long, nó không chết...”

Trạm Xuyên Long còn sống!

Có vẻ như sau khi nó bị đánh rơi xuống sông Ly Xuyên, thì đã bị dòng nước xiết cuốn đến nơi này.

Nếu không có Hắc Nha liều chết bảo hộ, Trạm Xuyên Long khẳng định đã bị đám tiểu yêu kia xẻ thịt.

Chúc Minh Lãng nhìn tiểu hắc ngạc mệt mỏi đến không dậy nổi, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.

Giỏi lắm.

Có được dũng khí như thế này, chắc chắn tương lai nó sẽ không chỉ là một phàm linh tầm thường!!



Sau khi gọi mấy vị đạo sư trong Thuần Long học viện tới, bọn hắn kéo Trạm Xuyên Long trở về, có lão sư chuyên trị liệu Long Thú ở đó, Trạm Xuyên Long hẳn là có thể thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ mong Đoàn Lam lão sư có thể tỉnh lại, nếu nàng thấy Trạm Xuyên Long còn sống chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Thu xếp tốt cho Tiểu Hắc Nha, Chúc Minh Lãng biết mình còn một chuyện rất quan trọng cần làm.

“Dưỡng thương cho tốt, ta sẽ sớm trở về thôi.” Chúc Minh Lãng ôm đầu Tiểu Ngạc Long, xoa xoa trán rồi dặn dò.

“Úc ~ ~ ~ ~” đại ngạc linh rất nghe lời, nằm nhoài trong trị liệu trì(ao trị liệu), đau đớn trên người nó hẳn là đang giảm đi.

Chúc Minh Lãng rời đi.

Vị nữ tư gọi Tiểu Lê kia đến chỗ Trị Liệu Trì, định kiểm tra vết thương trên người Tiểu Hắc Nha, phòng ngừa độc tố do một ít sinh vật mang kịch độc lưu lại trên người nó, tránh cho vết thương chuyển biến xấu.

“Hả? Vừa rồi còn bị thương khắp mình mẩy cơ mà, sao mới đó đã bắt đầu lành lại rồi …” Tiểu Lê nghi hoặc không hiểu nói.

“Úc ~ ~ ~ ” Đại Hắc Nha ngao một tiếng, biểu thị rằng nó không phải kẻ yếu ớt.

“Ngươi là rắn à, sao lại có thể lột da?” Tiểu Lê nhăn mày, nhìn một lớp da bị thương đang từ từ tróc xuống trên người Đại Hắc Nha trong Trị Liệu Trì.

“Úc????” Đại Hắc Nha quay đầu, bị lớp da lột của mình dọa cho giật nảy, tứ chi hốt hoảng đập loạn xạ cả lên.

Chẳng lẽ nó sắp phải chết rồi???

Làm sao mà da của nó lại bỏ thân thể chạy đi mất thế kia !!

“Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt... Đại hắc ngạc, a... Làm sao trong máu của ngươi tràn ra còn có ánh sáng xen lẫn!” Tiểu Lê kinh ngạc nói.

“Úc!!” Đại Hắc Nha coi lại vết thương của mình, quả thực, máu đang phát sáng!!

Xong, toang rồi, cái này sao mà trị cho được !!!

“Sư phụ, sư phụ, toang rồi, toang rồi!!!” Tiểu Lê hoảng hốt chạy một mạch về phía phòng nghỉ.

Lão tiên sinh có chút tức giận, trừng mắt nhìn tiểu cô nương kia.

Hôm nay bệnh nhân đã đủ nhiều, hắn sắp mệt đến đứt hơi rồi.

“Sư phụ, người mau xem con đại hắc ngạc kia, đồ đệ sợ quá!” Tiểu Lê nói ra.

Lão tiên sinh vừa mới khâu lại vết thương của Trạm Xuyên Long, tay cũng chưa kịp rửa, liền bị Tiểu Lê lôi đến bên cạnh Trị Liệu Trì.

Liếc qua Đại Hắc Nha, lão tiên sinh dùng ngón tay gõ mạnh lên đầu nữ đồ đệ của mình.

“Hoảng hốt cái gì, chưa thấy ấu linh hóa rồng bao giờ à.”

“Hả, hóa rồng … cái gì! Đại hắc ngạc này hóa rồng !!!” Tiểu Lê há to miệng.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch