Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 386: Kẻ thù cũ

Chương 386: Kẻ thù cũ




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

.....

Thành Tuyết Phong có một Ôn Tuyền Sơn trứ danh.

Sau chỗ cửa hàng rèn của Chúc Môn có một khoảng trạch viện lớn, suối nước nóng sạch sẽ chậm rãi chảy xuôi từ núi xuống.

Chúc Minh Lãng ngâm thoải mái trong suối nước nóng, bên cạnh còn có một vị thiếu nữ tầm 16, 17 tuổi đang bưng trà và hoa quả.

Thiếu nữ nói rất nhiều, luôn líu ríu bên tai Chúc Minh Lãng, hỏi thăm một số chuyện nàng cảm thấy hứng thú, có vẻ luôn muốn đi dạo trong Hoàng Đô phồn hoa nhìn một chút.

“Tiểu công tử, Ô Kim Đề xong rồi, bên phía ngài xong việc chưa?” Một tên đệ tử ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, ngâm rất thoải mái.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ai da, chỉ lo nói chuyện phiếm với ngài, bọn họ phân phó ta hầu hạ ngài nhưng ta không biết hầu hạ cho lắm, trà có ngon không, trái cây có ngọt không ạ?” Thiếu nữ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vã nói.

“Ngon lắm, cũng khá ngọt, đa tạ đã chiêu đãi, lần sau nếu còn có tên nam nhân ngu xuẩn không biết xấu hổ kêu ngươi hầu hạ ai thì đừng có đáp ứng, ngươi sẽ bị thua thiệt rất nhiều.” Chúc Minh Lãng đứng lên, cầm khăn mặt, dặn dò nha đầu này một câu.

“há, dạ, tiểu công tử, lần sau tới chơi nữa nha.” (Dg: Vẫn câu nói quen thuộc, nếu truyện có tag 18+ thì bé nha đầu này đã bị ăn đến không còn xương luôn :v)

“...”

Ra khỏi suối nước nóng, Chúc Minh Lãng cũng thay lại một bộ y phục khác.

Vì không để An Vương nhận ra nên Chúc Minh Lãng tất nhiên cũng đã giải thích với đám người Chúc Môn là đừng nhắc đến thân phận của mình.

Đeo một cái mặt nạ nhỏ, Chúc Minh Lãng liền đi theo chưởng quỷ Chu Dũng đến chỗ ở của An Vương.

Cũng là một phủ đệ dựa lưng vào núi, có thể thấy cửa phủ này khí phái không gì sánh được, một ít bên ngoài dùng để trang trí cây còn cố ý tẩy thành màu vàng, lộ ra sự tôn quý của phủ đệ mà không gì sánh bằng.

Vào trong phủ, ca múa nhạc khí còn đang vui mừng tấu một bản, một đám vũ nữ xinh đẹp vây quanh một chậu than vàng vào ngày đông này, còn đang uốn vòng eo, hai chân thon dài trực tiếp giẫm lên, thuận theo nhạc ca mà thỏa thích vũ động duyên dáng thân hình...

Mấy thứ vũ đạo như này, Chúc Minh Lãng không thưởng thức nhiều lắm, loại như danh môn thế gia mà từ nhỏ đã đưa vào rừng sâu núi thẳm luyện kiếm cũng không có nhiều.

Một số người ăn mặc quý khí đang ngồi vây quanh đám vũ nữ, có người thì chuyên chú thưởng thức, cũng có người thì đang nhỏ giọng thì thầm một số chuyện nghiêm túc.

Nhảy xong một khúc nhạc thì đám vũ nữ cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh chân các vị đại nhân kia, hoặc là rót rượu, hoặc là tán dương, Chu Dũng và Chúc Minh Lãng đi tới thì mấy người xung quanh cũng không để ý lắm.

“An Vương, Ô Kim Đề mà ngài muốn, tiểu nhân đã ngày đêm làm không ngừng nghỉ để hoàn thành, mời ngài xem qua.” Chu Dũng dâng lên Ô Kim Đề.

Chúc Minh Lãng thấy An Vương vẫn an vị trước bình phong, tóc được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, khuôn mặt nhìn thoáng qua cũng rất tuấn dật, chỉ là ở khóe mắt có một ít nếp nhăn cho thấy hắn cũng không còn trẻ như khi nhìn thoáng qua.

“Bách Thượng Nhân, đây là tiểu vương chuẩn bị cho ngươi một chút quà nhỏ, hãy nhận lấy đi. Chúc Môn là tộc môn có chú nghệ cao nhất ở Cực Đình đại lục chúng ta, thứ mà bọn họ tự làm tuyệt đối là hoàn mỹ nhất.” An Vương tự mình đi tới nhận lấy Ô Kim Đề.

Hắn đi tới trước một nam tử cũng ngồi ở bình phong rồi hiến tặng cho vị khách quý kia.

Ánh mắt Chúc Minh Lãng nhìn lại thấy vị khách quý kia đang ngồi xếp bằng, tóc thả xuống chỉnh tề, sợi tóc dường như có mấy phần khác với người thường, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa đều lộ ra mấy phần óng ánh.

Hắn mặc một bộ áo bào rất rộng nên không thể nhìn rõ dáng người ra sao, cả người lại lộ ra vẻ thần bí và trang nghiêm, nội liễm nhưng lại như có như không hiển hiện sự tự tin, khí phách.

Vị Bách Thượng Nhân này đối mặt với An Vương cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu bình thường, thậm chí cũng không đưa tay ra nhận.

Mấy vị đại quan bên người An Vương thấy vậy đều cau mày, không nghĩ tới vị khách thiên ngọai này lại không nể mặt An Vương tới vậy.

An Vương vẫn duy trì tư thế tặng lễ vật, cứ thế qua một hồi, vị nam tử mặc áo bào rộng kia mới đưa một bàn tay lên, nhận lấy Ô Kim Đề.

Lúc này, Chúc Minh Lãng mới để ý thấy, hắn duỗi ra tay trái, trước đó vì áo choàng qua rộng nên không nhìn thấy tay hắn nhưng động tác này lại khiến bên kia của hắn lộ ra ngoài, lại không có cánh tay phải!

Người cụt một tay??

Chúc Minh Lãng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tên này...

Sao lại là hắn!!

Chúc Minh Lãng mang mặt nạ cũng hơi run rẩy một chút.

Nội tâm của hắn đang gợn sóng cuồn cuộn.

Đây chính là vị khách nhân thiên ngoại trong miệng của An Vương.

Mới đầu Chúc Minh Lãng còn tưởng mình nhìn nhầm, đến tận lúc đối phương để lộ ra khuyết thiếu cánh tay phải thì Chúc Minh Lãng mới dám khẳng định hoàn toàn!

Lúc trước chính tên cẩu tặc này đã đánh mình vào Hư Vô chi hải, ngã vào một vòng xoáy thông với thế giới khác...

Đương nhiên hắn cũng phải trả một đại giới đau đớn và thê thảm, cánh tay cụt kia là do Chúc Minh Lãng hắn chặt đứt.

Lúc trước Chúc Minh Lãng thi triển là kiếm pháp cường đại nhất, một kiếm đấy chém ra thì vết thương sẽ vĩnh viễn để lại một chút băng hàn kiếm khí vậy nên cho dù là y thuật và thuật chữa trị có mạnh tới đâu cũng không thể nối lại tay cho hắn.

Hóa ra kẻ bị mình chém là một Thiên Ngoại Chi Khách.

Không đúng, chẳng lẽ mình xuyên thẳng qua đại địa khác cũng là bởi tên này!

Thiên ngoại chi khách có năng lực mở ra vòng xoáy hư vô sao??

“An Vương quá khách khí rồi, ta chỉ là tới tìm một kẻ thù thôi, lúc trước là do ta trẻ tuổi nóng tính nên không nghe người thế hệ trước ngăn cản, cứ một mình xông xáo xuống dưới, lại gặp phải một tên ti tiện, bị hắn đánh lén mà thương một tay, bây giờ tu hành của ta đã đại thừa tất nhiến muốn tìm và tiêu diệt tên kia, không thì hắn sẽ xinh viễn trở thành tâm ma của ta, ảnh hưởng đến tu hành sau này.” Vị Bách Thượng Nhân này biểu hiện ra rất thản nhiên nói mụ đích của mình khi tới đây.

“Ồ? Theo ta được biết thì dù khi đó ngài mới xuống núi thì thực lực cũng đã cấp Vương rồi, hay là người mà ngài đụng phải chỉ sợ là trong tứ đại tông môn hay là chưởng môn cổ tộc đã ẩn thế, không biết người kia có đặc điểm gì, ta kêu hoàng đế hoàng triều Cực Đình dùng hoàng quyền tìm cho ra tên tội đồ này, tất nhiên đây cũng chẳng phải là việc khó gì, vẫn xin Bách Thượng Nhân đừng khách khí như thế.” An Vương cười, mang theo một bộ dáng cực kỳ tôn trọng.

“Rất trẻ, còn chưa đến hai mươi, cầm kiếm hẳn phải là chiến kiếm lưu phái chỗ các ngươi...” Bách Thượng Nhân nói.

An Vương sau khi nghe xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía những người khác.

Những người ngồi ở đây hầu hết là người có quyền thế, cũng là kẻ thống trị địa phương hoặc là cao tầng của thế lực nào đó nhưng bọn họ chưa từng nghe qua ở trên thế gian này có vị nào mà chưa đến hai mươi đã có thực lực cấp Vương.

“Kiếm tu thì có Diêu Sơn Kiếm Tông và Miểu Sơn Kiếm Tông cầm đầu, nhưng Miểu Sơn Kiếm Tông chỉ có nữ tu không có nam tu, còn Diêu Sơn Kiếm Tông thì những năm gần đây cũng suy yếu đến âm u đầy tử khí, chưa từng nghe nói có một vị thiên tài tuyệt thế lại đạt tới cấp Vương.” An Vương nói.

“Không chỉ là kiếm tông sợ là những thế lực khác, tông môn khác cũng chưa từng nghe qua có vị nào ở tuổi đó đã cấp Vương... Chẳng lẽ Bách Thượng Nhân gặp phải là Thiên ngoại chi khách sao?” Lão thành chủ của thành Tuyết Phong nói.

“Không biết cũng không sao, hòan thành sứ mệnh mà cấp trên giao phó xong. Ta sẽ tự tìm hắn, cũng tự mình vặn đầu hắn xuống.” Bách Thượng Nhân lãnh khốc nói.

“Quả thực là lấy thực lực Bách Thượng Nhân bây giờ thì dù là người tu hành cấp Vương cũng khó có thể chống lại.” Những người khác lập tức nịnh nọt nói.

“Cửa phủ An Vương ta sẽ luôn rộng mở vì Bách Thượng Nhân, nếu ngài cần chúng ta phân ưu gì thì cứ việc thông báo, tiểu vương nhất định dùng hết khả năng để giúp Bách Thượng nhân.” An Vương nói.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch