Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 404: Chỗ cao quý

Chương 404: Chỗ cao quý




Dịch giả: Devil

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lúc này Đoàn Thường Thanh cũng đen mặt lại.

Ông đi tới chủ đài nhìn vị Tôn Viện Giám kia.

“Đây là ý gì hả, rõ ràng là khảo nghiệm của học viện với nhau sao lại thành loại hình thức công khai giao đấu thế này??” Đoàn Thường Thanh chất vấn.

Tôn Sung cười nói với Đoàn Thường Thanh: “Nếu muốn được nhập tịch vào cao viện thì không chỉ có sự tán thành của những người quản lí cao tầng ở học viện chúng ta, mà tất nhiên cũng phải có sự tán thành của các học viên, huống chi ta là Viện Giám, ta muốn khảo nghiệm theo hình thức như thế nào thì phải là hình thức như thế đó!”

“Ngươi, đây là công báo tư thù!” Đoàn Thường Thanh tức giận nói.

“Cách thức công bằng như vậy ngươi lại nói xấu ta, thì ta cũng chẳng có biện pháp nào cả, có thời gian ở đây nói với ta, không bằng ngươi tự suy nghĩ xem chút nữa phải làm sao để không bị thua quá khó coi!” Tôn Sung hơi khinh miệt nói.

“So đấu thế nào.” Đoàn Thường Thanh nén cơn giận xuống, hỏi.

“Rất đơn giản, hai bên đều là bảy người, mỗi lần mỗi bên sẽ phái ra một học viên lên quyết đấu, bên thắng thì ở lại đấu tiếp còn kẻ thua thì thay một học viên khác, cứ như vậy đến khi bên nào không còn bất kỳ người nào có thể lên đấu nữa thì coi như thất bại.” Tôn Sung nói.

Đoàn Thường Thanh nhíu mày.

Quy tắc này rất bất lợi cho Thuần Long học viện ở Ly Xuyên bọn họ!

Nếu như thắng bại dựa theo tỷ số thì Đoàn Thường Thanh còn có thể thông qua đó mà thay đổi thứ tự ra sân, như vậy có thể có khả năng giành được chiến thắng.

Nhưng cách thức thi đấu này thì có nghĩa là bọn họ phải dùng hết thực lực mà cố gắng chiến đấu.

Còn có thể xuất hiện các loại tình huống đáng sợ nhất, chính là có thể toàn bộ bảy học viên của Ly Xuyên bọn họ đều bị đối phương đánh bại, thua hết mặt mũi, bị đánh bại đến không còn chút tôn nghiêm nào, nhận hết sự chế nhạo, trào phúng của tất cả mọi người!

Đây chính là tâm cơ của Tôn Sung!

Muốn để cho Thuần Long học viện mà ông đã khổ tâm xây dựng ở Ly Xuyên biến thành bọt nước, muốn biến học viện mà mình trân quý nhất trở thành sự sỉ nhục của học viện ở Cực Đình đại lục!

Đoàn Thường Thanh vô cùng phẫn nộ nhưng lại chẳng thể làm gì.

Ông biết hiện giờ cãi nhau với Tôn Sung thì chẳng có ý nghĩa gì, việc đã đến nước này, ông ta nắm giữ quy cách trong lần khảo hạch này, bản thân ông chỉ có thể để mặc ông ta định đoạt.

“Lúc trước ngươi cướp đi tư cách duy nhất ở lại viện của ta, chính mình thì chẳng thèm ngó tới, Tôn Sung ta thề sẽ để cho ngươi nhấm nháp tư vị như thế một lần!” Tôn Sung cười lạnh, không thèm để ý chút nào mà nói ra những lời oán hận của mình ở trước mặt tất cả mọi người.

Đoàn Thường Thanh và Tôn Sung vốn là đồng giới.

Là một học viên tốt nghiệp ưu tú của cao viện, bọn họ đều muốn ở lại cao viện làm, trở thành viện giáo, trở thành viện giám, thậm chí là trở thành viện trưởng....

Nhưng danh ngạch thì chỉ có một.

Lúc ấy Đoàn Thường Thanh lại được học viện ưu ái, trở thành Giáo Dụ thực tập.

Nhưng không bao lâu sau, Đoàn Thường Thanh liền rời khỏi học viện, biến mất vô tung vô ảnh, chức vị Giáo Dụ thực tập duy nhất bị Đoàn Thường Thanh chiếm lấy, Tôn Sung nhiều lần hỏi ý thì đều bị cự tuyệt ngay ngoài cửa.

Thứ mà Tôn Sung để ý nhất thì Đoàn Thường Thanh lại chẳng thèm ngó tới.

Nếu là như vậy, vì sao lúc trước Đoàn Thường Thanh lại tranh với mình, sao lại không nhường cho mình??

Bây giờ Tôn Sung đã lên tới vị trí Viện Giám, thoáng một cái đã qua mấy chục năm, Tôn Sung lại không hề nghĩ đến Đoàn Thường Thanh lại trở thành viện trưởng của một học viện gà rừng, còn vọng tưởng muốn gia nhập vào viện tịch của Thuần Long học viện.

Không có Đoàn Thường Thanh, thì Tôn Sung cũng chẳng có bốn năm đen tối chán chường kia, có lẽ bây giờ ông đã là Đại Giáo Dụ, Phó Viện Trưởng rồi!

Cho nên dù thế nào thì Tôn Sung cũng phải cho Đoàn Thường Thanh cảm thụ nỗi thống khổ của mình lúc trước, không chỉ vậy ông còn muốn hung hăng nhục nhã, chà đạp học viện mà Đoàn Thường Thanh đã khổ tâm xây dựng.

...

“Một đám rác rưởi, phế vật bình thường như thế, Thuần Long cao viện cao quý thần thánh thế này, chẳng phải là loại mà dân hạ đẳng, thứ đồ đất vô dụng muốn vào là vào. Mấy người các ngươi lát nữa thi đấu thì cứ hung hăng giẫm đạp cho ta, xảy ra chuyện gì Tôn Sung ta sẽ phụ trách!” Tôn Sung nói với bảy học viên ở phía sau mình.

“Vâng!”

Bảy học viên trong đó có cả Tằng Lương và Lục Phương.

Bọn họ đều là những người mà Tôn Sung tỉ mỉ chọn ra, là những học viên ưu tú nhất khi nhập vào trường học.

Đương nhiên một năm qua Tôn Sung cũng chiếu cố rất nhiều cho bọn họ, cho nên ông muốn bọn họ làm gì thì bọn họ chắc chắn sẽ không chần chờ!

Ra tay nhất định sẽ rất hung ác!

Tốt nhất là giết hết rồng của bọn họ.

Để cho bọn họ triệt để biến thành một đám phế vật!

Oán hận và chấp niệm của Tôn Sung cứ thế theo năm tháng mà không hề giảm bớt, mà giờ đây khi nhìn thấy Đoàn Thường Thanh liền trực tiếp bạo phát!

“Yên tâm, Viện Giáo đại nhân, cho dù ngài không cố ý phân phó thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, ha ha ha.” Đôi mắt hẹp dài của Tằng Lương đang nhìn vào Chúc Minh Lãng.

Ấu Long, Thánh Long?

Chờ đến khi bị rồng của mình dẫm dưới bùn đất mà ăn phân đi!

Tằng Lương sẽ cho tên này nhìn thấy cách biệt một trời một vực của một Thuần Long cao viện và loại học viện gà rừng này!

“Đều đã chuẩn bị xong chưa, khụ khụ.” Giọng nói của một vị nữ tử truyền đến, nàng còn chưa dứt lời liền ho khan vài tiếng, dường như thân thể có chút suy yếu.

“Hàn Viện Giám, không phải ngài đang nghỉ ngơi sao, sao lại tới đây, loại chuyện này giao cho Tôn Sung ta là được rồi, ngài nên ở trong Điều Dưỡng Các mà dưỡng thương đi.” Tôn Sung nhìn thấy nữ tử này thì giọng điệu liền thay đổi, mang theo vài phần nịnh nọt.

“Ở trong phòng lâu nên tình trạng cũng đã tốt hơn rồi, nên ta đi ra ngoài xem một chút. Ta thân là một trong các Viện Giám, nếu thân thể không có trở ngại gì thì tất nhiên cũng phải đến.” Hàn Quán nói xong lại ho nhẹ một tiếng.

“Đã có thể bắt đầu, bên chúng ta sẽ phái ra một học viên lên sân trước, vậy để Khương Chí Nghĩa đánh trận đầu đi.” Tôn Sung nói.

“Ừm, nếu thực lực cách quá xa thì đến điểm là dừng, đừng làm bị thương đến tính mạng long thú.” Hàn Quán dặn dò một câu.

Dù sao thì cũng là đến từ học viện của địa phương nhỏ, thực lực chắc chắn là có hạn.

Vị học viên Khương Chí Nghĩa kia gật đầu rồi liếc mắt nhìn Viện Giám Tôn Sung.

Tôn Sung đưa một ánh mắt, ra hiệu cho hắn cứ dựa theo phân phó lúc trước của mình mà làm, nên ra tay độc ác thì phải ra tay độc ác!

...

Đoàn Thường Thanh về bên học viện ở Ly Xuyên thì tâm tình trở nên nặng nề.

Ông vừa rồi mới dò xét một chút thực lực của bảy học viên đứng sau lưng Tôn Sung.

Tu vi bình quân cao hơn những học viên của bọn họ không ít, hơn nữa bọn họ có thể trúng tuyển vào Tối Cao Viện thì hơn phân nửa đều có bối cảnh lớn, nên cấp bậc huyết thống long thú của bọn họ cũng sẽ ưu việt hơn không ít.

“Viện trưởng, để ta đánh trận đầu đi?” Hồng Hào nói.

“Được, rất có khí thế, không cần phải để ý đến thắng thua, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bảo vệ long thú của ngươi, đừng cố chống đỡ.” Đoàn Thường Thanh gật đầu nói.

Hồng Hào gật đầu, bộ dáng cũng thay đổi, không còn vẻ tự tin quá mức như lúc trước, ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không tiếp tục nói nhảm nữa.

“Viện trưởng, nếu như chúng ta thua thì học viện ở Ly Xuyên sẽ thật sự bị cưỡng chế gỡ bỏ sao?” Hồng Hào đột nhiên hỏi.

Đoàn Thường Thanh nhìn hắn nhưng cũng không trả lời vấn đề này, mà chỉ vỗ vai hắn nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, chỉ cần nỗ lực hết sức là được. Dù là trong tương lai học viện ở Ly Xuyên không còn tồn tại thì cũng phải để cho tất cả người trong học viện này nhớ kỹ đến chúng ta!”

“Viện trưởng, nếu không thì để ta lên vậy.” Chúc Minh Lãng mở miệng nói.

Đoàn Thường Thanh lại lắc đầu.

“Chúc Minh Lãng, ta biết ngươi là bảo hộ lớn nhất của chúng ta, nhưng ta cũng hi vọng người của Cực Đình đại lục biết được các học viên mà một tay ta bồi dưỡng đều không hề thua kém!”

“Ta tin học viện chân chính cao quý là ở chỗ, một người dù không có gì, dù có nghèo hèn thấp kém thì chỉ cần hắn nguyện ý học tập, cũng như cố gắng là có thể thay đổi, khiến cho hắn kiêu ngạo mà đặt chân lên thế giới này.”

Đoàn Thường Thanh bình tĩnh và hòa nhã nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch