Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 599: Ngược lôi phi thăng

Chương 599: Ngược lôi phi thăng




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Phải rồi, không giết được hắn thì phong bế hắn cũng được!" Chúc Minh Lãng mừng rỡ, nếu như thời gian cho phép hắn chắc hẳn đã phải hôn mấy cái thật kêu lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ oa long rồi.

Lúc đi qua "mộ phần" của tên cự lĩnh tướng ấy, Chúc Minh Lãng còn thuận miệng nhổ một ngụm nước bọt rồi mới nghênh ngang đi về phía đỉnh hắc tử sơn.

"Coong coong coong coong ong ong!!!!!!"

Một đám Manh long đông đúc, so với nhóm vây giết Diệp Dương kiếm thủ còn đông hơn gấp mấy lần!

Những con Manh long này hiển nhiên là để phục kích đội ngũ tập kích bất ngờ nhưng lúc này tất cả chúng nó đều xông thẳng về phía Chúc Minh Lãng, sợ rằng có đến cả ngàn con!

Chỉ một chút sơ sẩy thì ngay cả Thiên Sát long cũng có thể trở thành miếng mồi ngon cho bọn chúng, nếu không phải là tình huống bất khả kháng thì Chúc Minh Lãng căn bản cũng không muốn phải đối mặt với đám Manh long này.

Chúc Minh Lãng trèo lên vị trí cao nhất, một đám Manh long đã đến ngay trước mắt, chúng nó như một tấm lưới lớn màu đen vây lấy Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng thậm chí còn nghe thấy âm thanh đáng sợ khi hàm răng sắc bén của chúng ma sát vào nhau.

"Nao!!!!"

Thiên Sát long giang rộng đôi cánh, nó muốn đấu một trận sống chết với những con Manh long này.

Thương Loan Thanh Long cũng đứng bên cạnh Chúc Minh Lãng, lông vũ toàn thân nó trông như một ngọn lửa xanh bùng cháy dữ dội.

Kiếm Linh Long thì áp sát sau lưng Chúc Minh Lãng, nó không tự mình hoạt động mà vẫn tiếp tục duy trì một khoảng cách nhất định để Chúc Minh Lãng có thể dễ dàng vươn tay ra cầm lấy.

Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ thẫm.

"Thả chúng nó qua đây đi." Chúc Minh Lãng không hề để nhóm long sủng công kích Manh long.

Manh long đã tiến lại rất gần, rất gần, chúng nó muốn được ăn thịt long vương ngay lập tức, muốn gặm nhấm thân thể Chúc Minh Lãng...

Manh long vọt tới, chúng tấn công từ cả bốn phương tám hướng, tốc độ phi hành của mỗi con Manh long đều nhanh kinh người, còn nhanh hơn cả khi mũi tên rời cung, sức mạnh cũng lớn đến đáng sợ, một vài tảng đá hay tường thành bình thường hẳn đều sẽ bị bọn chúng đánh vỡ!

"Oanh!!!!!!!"

Đột nhiên, một nguồn năng lượng cực đại từ trên không truyền tới, tựa như một ngọn lửa mạnh mẽ tùy ý cuốn qua, một tia chớp kinh hãi thế tục đánh xuống, men theo quỹ đạo bất đồng của trời đất mà giáng xuống đỉnh giác núi này, cuối cùng nhắm thẳng vào vị trí của Chúc Minh Lãng đánh xuống!!

"Thanh Trác!"

Chúc Minh Lãng kêu lên một tiếng.

Thương Loan Thanh Long cũng đang một mực chờ đợi khoảng khắc này, đôi cánh của nó giang rộng, ánh xanh rực rỡ nhanh chóng tràn ra.

Tia sét khủng khiếp ấy giao hợp lại thành một đạo lôi điện chi dực tráng lệ khôn cùng, tựa như có thần thú hạ phàm, thoát xác phi thăng!

Hai cánh của Thương Loan Thanh long mở rộng, đầu cánh vừa hay nghênh đón được thiên lôi từ trời cao giáng xuống, sức mạnh vạn quân và lửa phần thiên chảy vào trong thân thể Thương Loan Thanh long, đôi cánh của Thương Loan Thanh long nhanh chóng hóa thành tro tàn!!

"Nghệ!!!!"

Thương Loan Thanh long ngã trên mặt đất, sắc xanh sáng chói trên lớp lông vũ của nó biến mất không còn lại chút gì, long cơ của nó cũng bị cháy đen thối rữa, đôi cánh Thương loan tựa như bị bẻ gãy, ủ rũ gục xuống.

"Nao ~~~~~~~~~~"

Thiên Sát long rống lên một tiếng, như muốn nói với Chúc Minh Lãng rằng, sức mạnh của sét dực thần chủng này so với thất ách triệu độ kiếp viên hỏa lúc trước còn mạnh hơn, mặc dù Thương Loan Thanh long bây giờ thuộc đỉnh vị nhưng sợ là cũng không chịu nổi.

Đạo thiên lôi này đáng sợ vô cùng, sợ là có đánh lên trên người Kiếm Linh long và Thiên Sát long thì cũng chưa chắc đã có thể bình an vô sự được.

Còn về đám Manh long, khi lôi điện đánh xuống, chúng nó cũng không may mắn tránh khỏi, hàng trăm hàng ngàn con Manh long đều tan thành mây khói. Sợ là ngay cả đám Manh long còn sống sót cũng đã chạy tán loạn khắp nơi, cũng không dám tới gần Chúc Minh Lãng và nhóm long thú của hắn thêm nửa bước.

Chỉ là, mặc dù đám Manh long không dám bén mảng đến gần đạo thiên lôi có khả năng uy hiếp tới tính mạng chúng kia, nhưng chúng nó cũng không rời đi mà tập hợp thành từng đoàn lởn vởn xung quanh đỉnh núi.

Hoặc là bị sét đánh chết.

Hoặc là bị chúng nó cắn chết.

Manh long cũng không phải là đám thiêu thân không có linh trí, vừa rồi khi chúng nó thử tới gần liền bị sét đánh chết cả ngàn con...

"Nghệ ~~~"

Thương Loan Thanh long chậm rãi bò dậy, đôi con ngươi màu xanh lặng lẽ nhìn trời cao, tuy là lông vũ đã bị lôi điện hủy mất nhưng đôi mắt khi của nó chưa từng nhắm lại.

Nó vỗ vỗ đôi cánh, bay thẳng về phía bầu trời.

Từ trên bầu trời đỏ thẫm, lại một đạo quang diễm mang sức mạnh to lớn giáng xuống, tia sét kinh người liên tiếp đánh mạnh vào trên sống lưng của Thương Loan Thanh long!

Thương Loan Thanh long rơi thẳng xuống dưới, nhưng trong khoảnh khắc nó rơi xuống, cơ thể bỗng chốc dao động dữ dội, nó cố gắng mở tung nửa cái cánh đã gãy ra, vung về phía mặt đất!

Mặc dù không chạm đất thế nhưng xương cánh của Thương Loan Thanh long đã bị cong vẹo đến đáng sợ, sống lưng nó thì thối rữa, máu thịt be bét.

Thương Loan Thanh long lại lung la lung lay bay về phía bầu trời lần nữa, trời xanh tựa như biết được có sinh linh đang muốn độ kiếp phi thăng thế nên sét dực đánh xuống với tần suất ngày càng nhiều, tựa như ông trời đang muốn dùng lôi kiếp để quất văng cái con Thương Loan Thanh long không biết trời cao đất rộng này đi thật xa!

"Ầm ầm ầm long ~~~~~~"

Trời cao dày đặc lôi sét như từng đợt sóng triều tím, chúng như được trời cao triệu gọi mà tập trung hết trên đỉnh giác núi!

Từng đợt từng đợt sóng màu tím tràn ra khiến cả bầu trời được lấp đầy bởi những đợt sóng kịch liệt.

Bỗng nhiên, từ trung tâm của những gợn sóng đấy, xuất hiện một tia chớp tựa xích sắt, trên tầng mây như thể có một vị thiên lôi tức giận đứng đó, ông ta đang nắm giữ xích sắt, không chút lưu tình mà quất mạnh về phía Thương Loan Thanh long đang lơ lửng giữa trời không!

Không biết trời cao đất dày!

Nhóm thần linh trên thiên giới sao lại có vị trí cho một phàm linh như này!

Vị thiên lôi đang nổi giận này khiến cả đất trời đều rung động, chim muông thú vật sợ hãi mà chạy.

Tựa như đợt lôi sét này không chỉ để độ kiếp cho con rồng này mà còn muốn nhắc nhở tất cả sinh linh trên thế gian: vạn vật sinh linh đều có thứ tự, đẳng cấp rõ ràng!

Cá nhỏ lại mơ tưởng vượt long môn hóa rồng, đã thành rồng lại còn mơ tưởng phi thăng thành thần!!

Thế nhưng Thương Loan Thanh long vẫn cứ lung lay lung lay bay lượn trong phạm vi công kích của đám lôi xích đấy...

Đôi con ngươi màu xanh đó của nó vẫn luôn nhìn về phía trời cao, như thể trong mắt nó bầu trời đỏ thẫm đầy sự tức giận ấy chính là một ngọn núi xanh mát vậy.

Ở nơi sâu nhất trong vùng trời đang tức giận kia, có một đôi mắt màu xanh cũng đang lạnh lùng quan sát mọi thứ phía dưới, tựa như đang đứng trên vách núi quan sát chính mình vậy, ánh mắt đó mang theo vẻ châm chọc, mang theo đố kỵ và đặc biệt là sự phẫn nộ không thể nào che dấu!!

Cảm giác khi thân thể bị bụi gai tàn nhẫn đâm qua, đầu và xương khớp nát bấy, mặc dù đã trải qua một lần luân hồi chập biến nhưng tư vị ấy vẫn còn in sâu trong ký ức của Thương Loan Thanh long, cũng vì lần tan xương nát thịt ấy nên nó mới trở thành tàn long, vĩnh viễn cách xa giai đoạn tiến giai cuối cùng!

Đây là trời phạt, là độ kiếp đồng thời cũng là một đạo sét đánh vào tâm ma trong lòng Thương Loan Thanh long.

Mà bầu trời đang nổi giận lôi đình kia thì có khác gì với vị ca ca đã đẩy mình xuống vách đá kia chứ??

Cho dù có tàn khốc hơn nữa cũng không khuất phục!

Từ lúc sinh ra tới nay, từ lúc trưởng thành tới nay, nó vẫn luôn như vậy!

"Hưu ~"

Kiếm Linh long khe khẽ rung động, nó dường như đang rất lo lắng cho Thương Loan Thanh long.

Thiên Sát long cũng ngưng mắt nhìn lên trời cao, nhìn theo thân ảnh yếu đuối của Thương Loan Thanh long.

Lần thiên lôi thiên kiếp này mạnh hơn nhiều so với vẫn hỏa chi kiếp của nó, nó không biết Thương Loan Thanh long còn có thể chống cự được bao lâu nữa.

Huống chi, trước đây khi phi thăng độ kiếp, Chúc Minh Lãng còn xuất kiếm đỡ một đạo Vẫn hỏa mạnh nhất cho nó, nhưng bây giờ Thương Loan Thanh long lại phải một mình đối mặt tất cả.

Tay phải Chúc Minh Lãng buông thõng xuống, có mấy lần hắn muốn rút kiếm ra thế nhưng Thương Loan Thanh long lại không ngừng truyền đến một ý niệm.

Đây là long kiếp của nó, là nỗi khúc mắc của nó...

Nó phải tự mình vượt qua!

Có như thế nó mới có thể triệt để buông bỏ chấp niệm, thoát khỏi số mệnh tàn long của chính mình!

Chúc Minh Lãng nhìn theo thân ảnh của nó, trong lúc giật mình hắn nhớ lại tình cảnh khi nó nằm dưới vách núi, bị bụi gai đâm đến tan xương nát thịt.

Khi đó, trông tiểu Thanh Trác cứ như một con cún con bị xe ngựa cán qua vậy, tiếng rên rỉ cũng yếu ớt đến lạ, cặp mắt nó tràn đầy thống khổ thế nhưng lại vô cùng khát vọng được tiếp tục sống trên thế gian này.

Chấp niệm a...

Ai cũng không thể dễ dàng buông bỏ chấp niệm.

Chúc Minh Lãng nhìn theo thân ảnh bay lên đón lấy thiên lôi của Thương Loan Thanh long, sao hắn có thể không hiểu ý của tiểu Thanh Trác chứ, nó chỉ không muốn mọi người bị thương khi nó độ kiếp mà thôi, dẫu sao thì xung quanh vẫn còn cả một đội quân Manh long đang rình rập xung quanh.

"Rầm rầm rầm rầm !!!!!!!"

Cả đất trời đều bị ánh sáng từ lôi quang chiếu rọi, ngay cả chiến trường ác liệt ở đằng xa cũng bị ảnh hưởng bởi nguồn sáng này.

Trên bầu trời Tuyệt Lĩnh thành bang, lôi điện áp chế tất cả long thú đã dừng lại, bởi vì lôi sét trên bầu trời đều đã tập trung về phía Thương Loan Thanh long rồi.

Trời xanh nổi giận, đây không phải là một loại đố kỵ mà là ông trời cho sinh linh vạn vật không gian sinh trưởng thế nhưng không cho phép bọn chúng vượt qua giới hạn đẳng cấp, từ khi sinh ra, sâu bọ là sâu bọ, rồng là rồng, thần là thần...

Hóa long, thiên kiếp, từng đạo gông kiềng xiềng xích ăn sâu trong huyết mạch của từng sinh mạng, muốn phá bỏ những từng gông kiềng này thì phải trả một cái giá vô cùng thê thảm hoặc là trực tiếp tan thành mây khói!

"Lôi sét trên trời đã biến mất rồi!"

Trịnh Du ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Hắn còn nhớ rõ Chúc Minh Lãng đã từng đề cập qua, Chúc Minh Lãng muốn mượn sét dực trên đỉnh núi để độ kiếp cho rồng của hắn.

Lúc này đây tất cả lôi điện đều tập trung về phía đó, giữa trời đất mịt mù nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng một con rồng màu xanh đang mạnh mẽ nghịch lôi mà lên, hình ảnh ấy quả là chấn động dòng người!

"Tất cả long quân tập trung lại, ngự long vượt Ngân Lĩnh!!!"

Nhân cơ hội khó có được, Hoàng Võ Hầu lập tức hô tô một tiếng.

"Phá tan Ngân Lĩnh!!"

"Phá tan Tuyệt Lĩnh thành bang!!!"

Tiếng chuông tập trung binh lực vang lên, đại quân mục long sư bị chèn ép đến chật vật trên mặt đất tựa như vừa mới được phóng thích ra khỏi cũi vậy, từng đạo từng đạo thân ảnh nhanh chóng vỗ cánh mà bay, chiếm đoạt bầu trời Tuyệt Lĩnh...

Lôi điện từ trên cao đánh xuống, nhưng không có đạo nào chạm xuống đất.

Hồng Viêm Long, Tử Thương long, Vĩnh Sương long, cả ba con rồng này là đại diện cho ba thế lực long thú bay lượn trên bầu trời, long viêm của bọn chúng rốt cuộc đã có thể phun về phía những tên cự lĩnh đang ẩn náu phía sau tường lớn kia!

"San bằng bọn họ!"

Lê Vân Tư đạp kiếm bay lên, sau lưng nàng là một đoàn phi long bay dày đặc, trên mỗi một con rồng đều có một phi tướng được võ trang đầy đủ!

Hiệu lệnh một tiếng, kiếm chỉ thành bang, hàng ngàn hàng vạn phi long xối xả bay lên trước, chúng nó tùy ỳ bay thẳng về phía Tuyệt Lĩnh thành bang, tiếng rồng gầm rung động cả núi non!!

Lê Vân Tư từ trên núi hạ xuống, mười vạn tinh quân dọc theo sơn đạo tiến vào.

Từng lớp người dùng thang treo lên, cường giả võ công cao cường thì vượt nóc băng tường mà qua, còn những người có thực lực bình thường thì thuận thế đi cùng binh lính khác leo thang mà vào...

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch