Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 752: An vương phủ

Chương 752: An vương phủ




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

"Công tử, chúng ta phải dùng cách khác rồi." Lê Tinh Họa nói.

Nếu như có thể thu được mệnh lý manh mối từ vị vương gia Triệu Sướng này thì Triệu Viên và Tước Lang thần sẽ không có cách nào mượn được sức mạnh của Vân Chi Long Quốc nữa.

"Ừ, chúng ta suy nghĩ cách khác để thuyết phục vị vương gia này sau vậy." Chúc Minh Lãng gật đầu.

"Chúc ca ca, nếu cứ tiếp tục đi sâu vào trong vực này thì hình như còn có một cửa ra khác nữa." Mật Dung nói.

Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua uyên trì bị đám mây dày che lấp, nhìn kỹ mới phát hiện ra phía dưới đó có một tia sáng yếu ớt xuyên qua.

Suýt chút nữa quên mất, Mật Dung còn là một tay tìm đường rất có thiên phú, cho dù địa hình có phức tạp thế nào đi nữa thì nàng vẫn có thể tìm được đường ra, càng không cần phải nói đến Vân Chi Long Quốc này.

Thừa dịp vị vương gia Triệu Sướng kia không chú ý, mấy người bọn họ nhanh chóng đi vào sâu trong vân vực, phi hành dọc theo phần vị trí khuyết mây đó.

Xuyên qua một biển mây, họ có thể cảm thấy tác dụng của Băng Không chi Sương giảm đi rất nhiều, một màn sương đêm mỏng xuất hiện xung quanh, chỉ là tầng sương bình thường, không có cảm giác lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng thì một vầng sáng xuất hiện sau màn đêm dài, vân loan dày đặc cũng bị bỏ lại phía sau, dưới chân là ánh đèn của nhà nhà, rực rỡ như châu báu rải khắp mặt đất.

Là trung tâm hoàng thành, bọn họ đã rời khỏi hoàng cung.

Ánh mắt Chúc Minh Lãng nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ, dấu ấn như nhành hoa nhài trên mặt ngọc tỷ lập tức phát ra nguồn sáng rực rỡ, như một bông pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, trông vô cùng bắt mắt!

"Chạy mau!" Chúc Minh Lãng thấy thế thì nói với Tiểu Bạch Khởi.

"Du~~~~~~"

Tiểu Bạch Khởi đã quá quen với hoàn cảnh như một tên trộm nhỏ thế này rồi, nó lập tức vung cánh dồn hết sức lực, cuồng phong nổi lên tưng đợt dữ tợn quanh thân nó, tốc độ của nó tăng đến cực hạn trong nháy mắt, thân ảnh nó như sao băng xẹt ngang bầu trời!

"Kỳ quái, lúc chúng ta ở trong Vân chi Long Quốc thì ấn ký này không có chút phản ứng nào, nếu như tính theo khoảng cách thì lúc chúng ta đi vào trong vực mây sâu hun hút đó thì đã ra khỏi phạm vi hoàng cung rồi." Lê Tinh Họa nói.

"Có khi nào là do Băng Không chi Sương không, lúc chúng ta ở Vân chi Long Quốc, Băng Không chi Sương bao phủ nó thế nên nguồn ánh sáng chói lòa mà nó phát ra mới bị che phủ và tiêu tan mất? Tiểu Bạch Khởi, ngươi hà ít hơi vào ngọc tỷ này đi." Chúc Minh Lãng vội vàng cầm khối Thần Cổ Đăng Ngọc nặng trịch này đến bên mép của Tiểu Bạch Khởi.

Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long hiện tại đang rất bận, nó vừa phải tăng tốc chạy trốn lại còn phải thổi hơi nữa.

Tiểu Bạch Khởi trực tiếp ngậm luôn viên ngọc ấy vào miệng mình, sau đó dùng băng vi chi sương trong cơ thể bao bọc lấy viên Thần Cổ Đăng Ngọc này.

Quả nhiên, luồng ánh sáng chói mắt khiến thân ảnh của mấy người họ hiện rõ mồn một giữa đêm tối đã giảm đi nhiều, ấn ký không có cách nào tiêu trừ kia cũng yên tĩnh lại...

"Vậy mà thành công rồi!" Lê Tinh Họa và Mật Dung đều vui vẻ nở nụ cười.

Thì ra Băng Không chi Sương có thể ức chế được ấn ký này, bọn họ lựa chọn thông qua Vân chi Long Quốc để thoát ra ngoài là một điều đúng đắn!

Trung tâm hoàng thành vô cùng rộng lớn, đường phố ở đây hầu hết đều là màu vàng đồng, dưới ánh nắng chiều tà trông chúng cứ như được làm từ vàng ròng vậy, hết sức lộng lẫy.

Bọn họ bay vòng qua trung tâm hoàng thành, họ dự định bay về phía Cửu Quân Sơn trước, lúc vừa mới rời khỏi Vân Chi Long Quốc ánh sáng chói mắt đó đã làm kinh động đến người trong hoàng tộc rồi, ngọc tỷ của bọn họ bị trộm, bọn họ nhất định sẽ đuổi đến cùng, trước mắt bọn họ cần phải thoát khỏi đám truy binh này trước đã.

Cũng may đêm tối chính là sự kiêng kỵ lớn nhất của người Cực Đình, Chúc Minh Lãng là thần tuyển nên dám hành tẩu trong đêm, nhưng đám hoàng tộc long bào sử ấy không thể dựa vào chí khí cương trực của bản thân để xua đi đám sinh linh trong đêm đen được, cho dù bọn họ có muốn đuổi theo cũng sẽ gặp phải nhiều khó khăn.

Cửu Quân sơn, tòa hoàng thành phế tích này ban đầu là một chiến trường tỷ đấu, nhưng vì có quá nhiều mộ bia ở đây thế nên âm linh lai vãng ở đây vô cùng nhiều, nếu không phải có thân phận thần tuyển thì chẳng có ai dám trốn ở đây đâu.

Tránh được truy binh rồi, mọi người cũng thở phào được một hơi.

Mặc dù mọi thứ đều có thể có lại được nhưng nếu bỏ mạng ở một nơi thế này thì vẫn có chút đáng tiếc.

Lúc đầu Tước Lang thần mượn sức mạnh của Thần Cổ Đăng Ngọc, Vân chi Long Quốc mới có được sức mạnh hơn như vậy, vì thực lực cách nhau quá xa nên vẫn không thấy được lá bài tẩy của Tước Lang thần.

Cho nên lúc này đây, Chúc Minh Lãng hy vọng có thể dùng hết khả năng để ép Tước Lang thần phải xuất ra ám chiêu cuối cùng, cũng đảm bảo bản thân có thể thấy được toàn bộ năng lực của Tước Lang thần trong trận chiến ngày mai!

Dù Lê Tinh Họa có cường điệu hắn ta mạnh đến đâu, dù đối phương là thần minh, dù không có mượn tay những lực lượng ở ngoài này thì nhất định bản thân hắn ta cũng có loại năng lực vô cùng đáng sợ, đám sinh vật hung ác trong rừng rậm kia còn biết sử dụng kỹ năng đoạt mệnh khi bị dồn vào bước đường cùng, huống hồ hắn ta còn là một thần minh trên trời cao nữa.

Gió đêm lạnh lẻo thê lương, âm linh du đãng, một con mèo hoang thân dính đầy máu chạy từ trong rừng ra, nó sợ hãi chạy về nơi ẩn nấp của nhóm người Chúc Minh Lãng.

Con mèo cam này trông vô cùng sợ hãi, nó hoàn toàn không thể thích nghi được với sự đáng sợ của bóng đêm, nó vốn muốn ăn vụng chút cơm thừa canh cặn nhưng hình như bị ảnh hưởng từ nguồn sức mạnh nào đó khiến nó què mất một chân, nó lung la lung lay chạy tới, dáng vẻ như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Lúc Mật Dung bắt được nó thì dùng một ngón tay đặt lên trên môi, tựa như làm động tác "xuỵt" bảo con mèo bị đám âm linh làm kinh sợ này giữ im lặng.

Lê Tinh Họa chứng kiến cả quá trình này, cảm giác quen thuộc lại bất chợt từ đâu ập đến!

"Ta đã từng gặp nó." Lê Tinh Họa khẳng định nói.

"Hả?" Chúc Minh Lãng không hiểu hỏi.

"Trong cảnh tượng Chúc môn và An vương phủ chém giết lẫn nhau, trong tầm mắt của ta xuất hiện một con mèo màu cam, nó trốn ra từ phía sau núi An Vương phủ." Lê Tinh Họa nói.

"Nơi này quả thực không xa An Vương phủ." Chúc Minh Lãng nói.

Vùng núi phía sau An Vương phủ chính là tòa thành hoang vu này, trên người con mèo này dính đầy máu, nhưng không phải là máu của nó mà là máu do chui rúc trong một chiến trường đẫm máu thì bị dính lên.

Có lẽ con mèo này thường hay đến An Vương phủ trộm đồ ăn, kết quả đêm nay lại chọn đúng ngày Chúc môn thảo phạt An Vương phủ, nó hoảng loạn chạy trốn ra ngọn núi phía sau, sau đó lại bị đám âm linh đuổi đến Cửu Quân sơn.

Thế nhưng, trên con mèo này sao lại có mệnh lý manh mối của Tước Lang thần chứ?

"Chúng ta mang nó đến An Vương phủ một chuyến, biết đâu sẽ có đầu mối khác." Chúc Minh Lãng hỏi.

"Được!"

Lê Tinh Họa đã bắt được mệnh quỹ của Tước Lang thần, cho nên mệnh lý manh mối của Tước Lang thần sẽ tùy lúc mà xuất hiện, nhưng đây có phải là tin tức có giá trị hay không thì còn phải dựa vào Dự ngôn sư tự mình tìm hiểu.

Mệnh lý manh mối mà con mèo cam này đưa ra có thể là không có chổ dùng, cũng có thể là vô cùng quan trọng, nói chung cứ thu thập được càng nhiều mệnh lý manh mối thì sẽ ghép được thành một sự kiện hoàn chỉnh, hiểu rõ mọi chuyện mới có thể ứng phó được với cuộc chiến thí thần vào ngày mai!

An Vương phủ, tối nay sẽ diệt vong.

Lúc đó, Chúc Minh Lãng đang ở trong điện đúc luyện kiếm, ở đó đã xảy ra những gì, quá trình diễn ra như thế nào Chúc Thiên Quan cũng không nói rõ ràng.

Thế nhưng, đến được ngọn núi phía sau An Vương phủ này, thấy được lớp người áo đen đông đúc bao vây An Vương phủ, sau khi thấy họ dùng tốc độ vô cùng nhanh để tán ra, để tổ chức tấn công thì Chúc Minh Lãng mới ý thức được, nước cờ diệt An Vương phủ này, có lẽ Chúc Thiên Quan đã dự liệu được từ sớm rồi!

Hình như Chúc Thiên Quan rất hay dùng ẩn sĩ, chính là những người sống ẩn thân trong thành.

Từ những người mỗi ngày đưa rau dưa đến An Vương phủ, đến cả những người quét dọn đường phố gần An Vương phủ, rồi đến cả nội ứng trong An Vương phủ đều có ẩn sĩ của Chúc môn.

Trong cả An Vương phủ, nơi nào có lính gác, nơi nào có phòng vệ nghiêm ngặt, nơi nào phòng ngự mỏng, có bao nhiêu người, có bao nhiêu con chó, có khi Chúc môn đều biết rõ như trong lòng bàn tay.

"Cho nên, quân lực của An Vương phủ vốn cũng sẽ mượn sức mạnh của thần dụ kỳ mà xuất hiện trong Tích Thủy thành vào ngày mai, thế nhưng lại bị tận diệt trong đêm nay rồi!" Chúc Minh Lãng âm thầm thở dài.

Cáo già quả thật là cáo già, còn may mình sống ở Chúc môn, lỡ như mình sinh ra trong hoàng tộc, làm cái gì mà thái tử, hoàng tử, vương tử, thì có khi lại bị con cáo già Chúc Thiên Quan này đùa cho chết.

Thảo nào Triệu Viên lại phẫn nộ như vậy, cả hoàng tộc, bao gồm cả hắn ta đều không triệt để thấy được sự gian xảo của lão hồ ly này, hắn như một con rối ở vị trí cao quý nhất nhưng lại bị Chúc Thiên Quan điều khiển.

Nếu như Triệu Viên không có sự trợ giúp của Tước Lang thần thì sợ là ngay cả khi cả hoàng cung bị san bằng rồi mà hắn ta còn không biết hung thủ là ai.

"Meo meo..." Hình như tâm trạng con mèo cam này đã bình tĩnh lại, nó lo lắng nhìn về một phía mà kêu không ngừng.

"Nó nói gì vậy, phiên dịch chút đi." Chúc Minh Lãng nói với Tiểu Bạch Khởi.

Tiểu Bạch Khởi bày ra vẻ mặt vô cùng không vui nhìn lại!

Bản long là rồng!

Không phải mèo!

Tiếng mèo sao mà ta nghe hiểu được!

"Phần bụng của nó có nếp nhăn, chân mặc dù không bị thương nhưng lại không được linh hoạt, đây có khả năng là một con mèo mẹ, mới vừa sinh con cách đây không lâu." Lúc này Minh Quý dời mắt đi nhìn về một phía khác, bày ra vẻ mặt như thể ta tuyệt đối không phải con sen của mèo mà giảng giải những thuật ngữ vô cùng chuyên nghiệp.

"Chúng ta nhanh chóng cứu ra đám mèo con, nếu không bọn chúng có thể bị trận chiến ảnh hưởng mà chết." Lê Tinh Họa nói.

Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.

Một kế hoạch thí thần có quy mô lớn và gấp bách như vậy lại biến thành công cuộc giải cứu mèo con, thật là có đủ nhân nghĩa cứu vớt thế giới, còn kèm theo cả sự ấm áp tinh tế nhỏ bé nữa, cũng không biết làm vậy có tăng thêm công đức tu hành cho mình hay không nữa, tốt xấu gì thì mình cũng tu cực thiện đạo mà!

Mà thôi quên đi, nếu tính sơ sơ số thịt, hồn châu, linh căn mà đám long sủng của mình ăn hàng tháng thì bản thân mình quả là không thiếu chút công đức này đâu.

Có Thiên Sát long ở đây nên việc âm thầm lẻn vào trận chiến diệt phủ này cũng không tính là quá khó khăn, vì những phiền toái không cần thiết nên Chúc Minh Lãng cũng không lên tiếng chào hỏi với những vị dũng sĩ kia, bản thân thì đi vào nơi sâu nhất trong lâm viên của An Vương phủ.

Thực lực của Thiên Sát long sau khi có tim thần thì đã trở nên vô cùng mạnh, sau khi hóa thành hình thái u ám thì trên người còn tản ra khí tức cõi âm, giống như đám sinh vật thống trị ban đêm đó, cho dù người trên nhân gian đánh nhau có kịch liệt thế nào thi họ cũng sẽ không tự mình dây vào đám sinh vật cõi âm đâu.

"Meo meo...." Con mèo màu cam này không ngờ mấy người mà nó gặp phải này lại mạnh đến thế, một trận chiến trong mắt nó như trời long đất lở vậy mà họ lại có thể tự nhiên đi qua như thế.

Sau khi đến được một đình viện trông có vẻ khuất, Chúc Minh Lãng lại phát hiện ở đây có một vài cỗ khí tức mạnh mẽ, hình như đang âm thầm bảo vệ thứ gì đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch