Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 784: Thiên địa dựa vào

Chương 784: Thiên địa dựa vào




Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lệnh Hồ Linh nhíu mày.

Chúc Minh Lãng cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Ý chỉ Thượng Thương truyền đạt cho mỗi người là khác biệt.

Cho dù Chúc Minh Lãng cùng Lệnh Hồ Linh đều đã xem thấu, khảo nghiệm lần này là cố ý, nhưng vị Nam tử mình đầy thần văn này phải cường đại hơn xa so với dự đoán ngay từ đầu của bọn hắn.

Hắn tự khoe là giám khảo.

Thay thế Thượng Thương ra đề mục cho đám thần tuyển bọn họ.

Nhưng chỉ đơn giản là dựa theo sở thích cùng hứng thú của mình trêu cợt tất cả mọi người...

“Thế nào, các ngươi muốn đối địch với ta?”

“Các ngươi nghĩ, ta lúc nhỏ vì sao lại không bắt nhưng con chó hoang tới đây chơi trò chơi, lại lựa chọn con kiến đâu.”

“Ta không ở nơi cao hơn lừa gạt những Thượng Thần kia, lại tìm các ngươi vui đùa.”

“Hai tiểu gia hỏa thông minh, tiếp tục lên đường đi, ta không phải là người mà cảnh giới của các ngươi hiện tại có thể đối phó.” Nam tử mình đầy thần văn nở nụ cười, trong mắt bắn ra sự tự tin mạnh mẽ.

Chúc Minh Lãng cũng không phải kẻ đầu sắt.

Hắn đi về phía đỉnh núi cô phong rõ ràng không có đường đi kia, nhưng lúc này một vùng núi to lớn lại không có dấu hiệu nào bỗng dưng hiển hiện, cũng lưu loát nhào về phía Chi Thiên Thần Phong, đồng thời ven đường rốt cuộc nhìn không thấy thung lũng phía dưới, là bãi đất hoàn toàn tương liên với Chi Thiên phong!

Lệnh Hồ Linh có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn giống như Chúc Minh Lãng, đi về phía con đường chân chính lên đỉnh núi.

Nam tử mình đầy thần văn tuân thủ lời hắn nói, cũng không lộ ra địch ý đối với Chúc Minh Lãng cùng Lệnh Hồ Linh, nhưng ánh mắt của hắn đối với bóng lưng rời đi của hai người, vẫn không khác gì thuở ban sơ, cùng lắm là hai món đồ chơi nhỏ thông minh hơn chút.

...

“Giả thiết chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, liên thủ đối phó hắn, ngươi nói có bao nhiêu phần thắng?” Chúc Minh hỏi Lệnh Hồ Linh đi phía sau lưng mình.

“Không đến ba thành.” Lệnh Hồ Linh rất nghiêm túc trả lời vấn đề này.

Bị một Thần Minh thần bí lừa gạt như vậy, tâm tình của Lệnh Hồ Linh cũng không khá hơn chút nào.

Nhưng với hiện tại mà nói đi chém giết cùng loại Thần Minh cảnh giới cao như này không có bất kỳ chỗ tốt gì.

“Ngươi cảm thấy hắn ở ngoại giới, là Thần Minh cảnh giới gì?” Chúc Minh Lãng lại hỏi.

“Chí ít là cấp bậc Thần Chủ.”

“A, vậy hắn làm người cũng không tệ lắm.”

“...”

Chúc Minh Lãng bây giờ cũng ở trong Long Môn nơi Thần Minh tề tụ chờ đợi thời gian không ngắn.

Thần Minh cũng phân đẳng cấp, đồng thời cùng đẳng cấp chế độ Mục Long sư, Thần Phàm giả nhất trí.

Thần Tử, Thần Tướng, Thần Chủ, Thần Quân, Thần Vương.

Ở trong Long Môn này, Chúc Minh Lãng có lẽ cùng vị nam tử mình đầy thần văn này chênh lệch cũng không quá lớn, nhưng ở ngoại giới, người này chính là một vị Thiên Thần không có khả năng chiến thắng.

Không cần thiết trêu chọc.

Người ta kỳ thật vẫn rất ôn hòa.

Nói ra lời nói kia, cũng có vài phần đạo lý.

Người bình thường còn có chút đam mê kỳ kỳ quái quái, huống chi là thần đâu.

“Hắn làm như vậy, chẳng khác gì ngăn lại rất nhiều thần tuyển ở dưới núi, tiếp theo người chúng ta gặp phải hoặc là một số Thần Minh cao giai, hoặc là những kẻ mở đường giống như chúng ta.” Lệnh Hồ Linh nói.

“Vậy thì không dễ câu mấy con cá chấp pháp.” Chúc Minh Lãng khẽ thở dài một hơi, nhưng rất nhanh hắn ý thức được cái gì đó, lập tức nghiêm mặt nói. “Cô nương, nghe ý trong lời nói của ngươi, là muốn cùng ta đồng hành? Vừa rồi chỉ là lo lắng có người có thực lực quá cường đại gây trở ngại, nhất thời mới liên thủ cùng ngươi, về phần con đường tiếp theo, mọi người vẫn là ai đi đường nấy đi.”

Chúc Minh Lãng còn không có từ trong bóng tối Du Sơn Hạm đi ra đâu.

“Bản cung cũng không thích cùng nam tử đồng hành, chỉ là cùng ngươi nói chuyện phân tích với nhau thôi.” Lệnh Hồ Linh nói.

“Vậy là tốt rồi.”

“Kiếm phổ ngươi nhìn đã hiểu, có cần chỉ điểm một hai?” Lệnh Hồ Linh hỏi.

“Không cần, không khó.”

Lệnh Hồ Linh mỉm cười, không nói gì thêm.

Cũng là một nam tử rất ngạo kiều.

Kiếm phổ của Ngọc Hành Tinh Cung phân tứ giai, Thiên Địa Huyền Hoàng.

Ba bộ kiếm pháp mà Lệnh Hồ Linh cho Chúc Minh Lãng kia, hai bộ trong đó là Địa giai kiếm phổ, còn có một bộ là Thiên giai kiếm phổ, đừng nói là kiếm tu bên ngoài ngay cả Ngọc Hành Tinh Cung cũng khó mà lĩnh hội được, bao nhiêu tuyệt thế thiên tài bên trong tinh cung các nàng hao phí mấy chục năm đều học không được.

Không khó?

Cũng không biết đối phương làm sao nói ra được lời này.

Nhưng người ta muốn ngạo kiều như vậy, Lệnh Hồ Linh cũng không có biện pháp.

...

Mỗi người đi một ngã, Chúc Minh Lãng đi về một hướng đến Chi Thiên phong mà hắn cảm thấy có thể nhanh hơn so với leo thẳng lên, vừa đi vừa suy diễn qua một lần những kiếm thức phức tạp kia ở trong đầu.

“Lại nói đến, kiếm pháp này của Ngọc Hành Tinh Cung cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, nhất là mỗi một thức của bọn hắn tựa như là một bậc thang, nhất định phải lĩnh hội mỗi một cấp phía sau mới có thể đi lên cao hơn, đồng thời lại phải đem những chiêu thức này dung hội quán thông...”

“Có điểm giống, đúng vậy, có điểm giống những bậc thang phải trèo lên sơn môn tại Miểu Sơn Kiếm Tông kia, mỗi một bậc thang đều vẽ lên một kiếm thức.”

“Chẳng lẽ Ngọc Hành Tinh Cung cùng Miểu Sơn Kiếm Tông vốn có cùng nguồn gốc?”

Chúc Minh Lãng bỗng nhiên nghĩ đến tầng quan hệ này, thế là vội vàng xoay người quay lại, muốn hỏi thăm Lệnh Hồ Linh, Ngọc Hành Tinh Cung bọn họ ở địa phương khác phải chăng cũng có phân bộ...

Nhưng Lệnh Hồ Linh rõ ràng không có đi theo đường núi đá nhỏ hẹp này, mà là đi dọc theo đường núi cổ mộc.

“Đuổi theo hỏi, có phải lộ ra mình rất hạ giá hay không, được rồi, nếu như các nàng thật sự có quan hệ, về sau cũng sẽ biết được.” Chúc Minh Lãng nói một mình.

“Chúc Minh Lãng, ta có thể nói cho ngươi, lời trước đó ta nói cho Du Sơn Hạm kia cũng không phải không có căn cứ, đã là một hồi tuyển chọn Chính Thần, như vậy ngươi nên suy nghĩ phải làm gì để lên Thần Minh, nếu không vô luận ngươi ở chỗ này thu được mệnh cách cao cỡ nào, cuối cùng vẫn không thành được Chính Thần.” Cẩm Lý tiên sinh nói.

“Có trở thành Chính Thần hay không không phải trọng yếu đi như thế nào, chỉ cần thực lực cường đại đến mức Thần Minh cũng không dám trêu chọc không phải tốt rồi sao.” Chúc Minh Lãng nói.

“Ta đã nói cho ngươi, Long Môn có cửu trọng, đây chỉ là đệ nhất trọng, không chiếm được Thượng Thương tán thành, ngươi mãi mãi cũng không cách nào tiến vào tầng tiếp theo, cũng không có khả năng thấy rõ toàn cảnh thế giới này.” Cẩm Lý tiên sinh nói.

“Tốt a, vậy ngươi cũng đáng tin cậy một chút đi, nói cho ta biết rõ ràng đến tột cùng phải làm thế nào mới có thể trở thành Chính Thần?” Chúc Minh Lãng nói.

“Ta cũng chỉ có thể từ từ phân tích cho ngươi, kỳ thật ta vẫn đề nghị ngươi đồng hành cùng với Lệnh Hồ Linh kia, chí ít có thể từ chỗ nàng biết một chút thông tin mà đến bây giờ chúng ta còn chưa biết đến, chỉ như vậy ta mới có thể mở ra một chút mạch suy nghĩ, cũng có thể gợi lên ký ức tương đối xa xưa của ta.” Cẩm Lý tiên sinh nói.

“Người đều đã đi xa.” Chúc Minh Lãng nhếch miệng.

Không nói sớm.

Chúc Minh Lãng cũng không phải loại người hoàn toàn mất hết mặt mũi kia.

“Khả năng chúng ta đã nghĩ sự tình đơn giản đến quá phức tạp, nhất là Thượng Thương đưa chúng ta đến nơi này, nhưng lại chỉ cấp cho một chút ý chỉ rất mơ hồ, nhưng kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu Thượng Thương đã nói cho chúng ta biết phải làm cái gì, tỉ như nói Chi Thiên phong này.” Cẩm Lý tiên sinh nói.

“Trực tiếp lý giải mà nói, Chi Thiên phong chính là ngọn núi chống đỡ trời cao, trời là đỉnh, ngọn núi là lương trụ... Vậy có phải hay không nói, nếu Chi Thiên phong này sụp đổ, thế giới Long Môn này cũng sẽ bị hủy diệt?” Chúc Minh Lãng hỏi.

Chúc Minh Lãng nhớ tới những lời trước đó Cẩm Lý tiên sinh nói với Du Sơn Hạm.

Vì Thượng Thương phân ưu.

Bàn Cổ khai thiên tích địa, một búa của hắn khiến Hỗn Độn tách ra, trời ở trên, đất ở dưới, đồng thời bởi vì thế giới ban sơ chính là một đoàn hỗn độn, dù đã bổ ra, trời cùng đất vẫn từ từ khép lại như cũ, thế là Bàn Cổ dùng thân thể của mình làm một cái trụ cột to lớn, đẩy trời lên trên cao, giẫm đất xuống dưới, thế là có càn khôn thế giới, mới dần dần xuất hiện một vài Thuỷ Tổ...

...

Mang theo lý giải này, Chúc Minh Lãng tận lực lưu ý bầu trời cùng đại địa.

Sau đó hắn bắt đầu leo lên chỗ cao, mặc dù là một ngọn núi thông lên bầu trời, nhưng ngọn núi này cũng rất khổng lồ, dạng địa hình mặt đất gì cũng đều có...

Chúc Minh Lãng xuyên qua một mảnh cổ lâm tuyết trắng mênh mang, xác định mình đang ở trên một vị trí tương đối cao.

Hắn lại một lần nữa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn ra đại địa xa xa.

Nếu không có ngôn luận của Cẩm Lý tiên sinh mà nói, Chúc Minh Lãng cũng sẽ không cảm thấy thế giới Long Môn này có địa phương gì quái dị, nhưng lúc này hắn càng phát giác cảm thấy không thích hợp!

Tựa như loại cảm giác ngay từ đầu khi mình tiến vào Long Môn kia!

“Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm giác nơi này càng chật hẹp hơn so với thế giới bên ngoài của chúng ta.” Chúc Minh Lãng nói.

Lúc ban sơ, Chúc Minh Lãng đã có loại cảm giác chật hẹp này.

Đại địa vô ngần, bầu trời rộng lớn, hết lần này tới lần khác khoảng cách giữa bọn chúng giống như đang kéo gần lại rất nhiều, mà thiên địa lúc ban sơ khi mình vừa đi vào Long Môn cùng với hiện tại, hình như cũng không giống nhau lắm.

“Là ảo giác hay là sự thật, phải leo lên đến chỗ cao nhất mới biết được.” Cẩm Lý tiên sinh nói.

“Đúng, đại địa có nổi lên hay không đây là chuyện không cách nào đưa ra phán đoán, chỉ có thể lên cao.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.

...

Xuyên qua một mảnh sơn hệ nham tương nóng hổi, Chúc Minh Lãng lại một lần nữa leo lên một độ cao mới, mặc dù ven đường có gặp phải một vài Thần Minh, thần tuyển, nhưng đa số bọn hắn đều không muốn cùng người khác giao lưu, trấn định ung dung đồng thời lộ ra mấy phần cẩn thận cùng địch ý.

Những người này hình như cũng đang tìm kiếm thứ gì.

Bọn hắn hình như cũng đang nhìn trộm thiên cơ, bọn hắn so với những người bị vây ở chân núi kia còn muốn nhạy cảm hơn, phải cường đại hơn, nhưng cùng lúc cũng có thể nhìn ra bọn hắn ở bên trong Chi Thiên phong mê mang du đãng.

Chúc Minh Lãng vẫn còn tốt, có Cẩm Lý tiên sinh chỉ điểm, xem như có một phương hướng minh xác.

Hắn bước vào trong nham sơn nóng hổi kia, thấy được đi dọc theo sườn núi ra bên ngoài có một tòa thạch phong, thạch phong trên sườn núi không có chỗ đặt chân nào, chỉ có một sạn đạo tương đối chật hẹp giống như vành đai nham thạch, giẫm lên nham thạch này có thể đi đến độ cao mà tầm mắt có thể mở rộng nhất.

Chúc Minh Lãng quan trắc khoảng cách trời cùng đất.

Hắn cần chứng thực thế giới này, xác thực sự “Chật hẹp” tương đối, chật hẹp giữa trời cùng đất!

Chỉ là, khi thân thể Chúc Minh Lãng đi về đai nham thạch trên vách đá, thấy được có một người ngăn ở đầu đường.

Đối phương đứng ở nơi đó, mắt thấy Chúc Minh Lãng.

“Bản tọa lại lần nữa quan tưởng, vị đạo hữu này không nên gây phiền toái, xin mời trở về theo đường cũ đi.” Trong giọng nói của nam tử lộ ra mấy phần bá đạo, giống như phần khách khí kia đều mạnh mẽ làm ra, nội tâm của hắn lại có ý nghĩ khác.

“Thật không khéo, ta cũng muốn quan tưởng ở chỗ này, bằng hữu có thể chia sẻ nơi đây chăng?” Chúc Minh Lãng cũng không tính rút đi.

Nơi này tốc độ nhật nguyệt giao thế rất nhanh, những ngày này Chúc Minh Lãng cũng không tranh đấu với người khác, tu vi cũng không tăng lên chút nào, mà Linh Châu Quả của mình cũng đang một mực tiêu hao, không biết là do tu vi của mình cao hay là ở nơi càng cao áp chế đối với tu vi càng lợi hại hơn, linh bản linh quả của Bồng Thần kia cũng không còn nhiều.

Ở vùng này Chúc Minh Lãng không gặp được nửa con Yêu Thần, cổ thú, loại tình huống này, nhất định phải hạ thủ đối với những thần tuyển, Thần Minh khác trong núi cao.

“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy liền đi chết đi!” Nam tử bá đạo thần sắc khinh thường nói!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch