Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 790: Đại Thụ Hạ Hảo Thừa Lương

Chương 790: Đại Thụ Hạ Hảo Thừa Lương




(Dịch nghĩa tên chương: Ngồi dưới bóng cây hóng mát)

Dịch giả: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lệnh Hồ Linh tự nhiên không ra tay đối phó Chúc Minh Lãng, chủ yếu là nàng cũng không nắm chắc có thể đánh bại Chúc Minh Lãng.

Trước đó, Lệnh Hồ Linh cũng giống như những người khác, cho rằng Chúc Minh Lãng là một tên kiếm tu, cảnh giới còn là loại rất cao.

Kết quả sau đó có gặp lại mấy lần, phát hiện bên người Chúc Minh Lãng có một đầu Bạch Long đi theo, còn là cấp bậc Long Thần...

Lại sau đó, ngẫu nhiên gặp được Chúc Minh Lãng đối phó một vị Bạo Thần, sau khi nhìn thấy hắn có mấy con rồng, Lệnh Hồ Linh liền ý thức được tên này xác thực rất mạnh, chí ít ở trong Long Môn này hắn thuộc loại nhân vật lĩnh bào.

“Mấy cẩu vật này, ta cũng đã gặp qua, bọn hắn thấy ta hành tầu một mình, lại cõng một gốc cây trĩu nặng, thế là vây quanh chặn đứng ta, toàn bộ bị ta đánh chạy.” Thanh niên cõng cây mang theo vài phần khinh thường đối với mấy tên chuột nhắt này.

Lệnh Hồ Linh nhìn về phía Chúc Minh Lãng, liền hỏi: “Ngươi cũng là như thế?”

Chúc Minh Lãng vội vàng lắc đầu nói: “Ta thấy bốn người bọn hắn lạc đàn, liền tiến lên vây bọn chúng lại, chỉ tiếc bản lĩnh chạy trốn của bọn hắn thật là vô cùng kì diệu, cuối cùng chỉ lưu lại một tên, cướp lấy linh bản.”

“...”

Đại ác nhân!

Trong lòng Lệnh Hồ Linh xì ra một câu.

“Tìm ta có chuyện gì?” Lệnh Hồ Linh hỏi.

“Ta không có, hắn có.” Chúc Minh Lãng dùng ngón tay chỉ vào thanh niên cõng cây bên cạnh.

“Ngọc Hành cung tiên tử, chúng ta muốn đoạt lấy một gốc Khôi Long Thần Thụ, muốn liên thủ cùng ngươi, không biết ngươi có nguyện ý gia nhập cùng chúng ta?” Thanh niên cõng cây nói.

“Ngươi không phải vẫn thích độc lai độc vãng sao?” Cặp mắt trời sinh vũ mị của Lệnh Hồ Linh nhìn về phía Chúc Minh Lãng, nhưng khí chất lại băng thanh ngọc khiết rõ ràng như vậy.

“Hắn dâng lên ba trái cây, khẩn cầu ta xuất thủ, ta thấy hắn có một mảnh chân thành, lại nghĩ tới mình còn là một vị thiện tu, thế là đành cố mà tiếp nhận hắn ủy thác, sau khi chuyện thành công, ta bốn, hắn ba, ngươi ba.” Chúc Minh Lãng mặt không đổi sắc nói ra.

Giữ chút mặt mũi có được không!

Thanh niên cõng cây có chút không thể nhịn được nữa, rõ ràng là đã chịu đủ Chúc Minh Lãng bá đạo, cũng không biết là ai nghe được chuyện về Khôi Long Thần Thụ con mắt lóe ra ánh sáng!

“Ta bốn.” Lệnh Hồ Linh rất nói thẳng, khi nói tăng giá tiền một chút cũng không mất khí chất không dính khói lửa trần gian.

“Ta bốn, ngươi bốn, hắn hai.” Chúc Minh Lãng làm ra nhượng bộ.

“Thành giao.”

“Thành giao.”

“?????” Thanh niên cõng cây cảm nhận được một loại vũ nhục cùng mạo phạm đến cực hạn!

Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!

Chỉ tiếc tu vi kém một bậc, thanh niên cõng cây chỉ có thể cắn răng ngậm lấy nước mắt, không có chút thần quyền nào lựa chọn tiếp nhận!

...

Khôi Long Thần Thụ, đây là một gốc sinh mệnh nửa rồng nửa cây ưa thích treo ngược ở trên vách núi cheo leo, Chúc Minh Lãng từng truy đuổi một đầu Thanh Tuyết Thần Thú qua đó, vốn định dồn nó đến bên vách núi, đang muốn lấy linh bản của nó, kết quả một gốc cây tùng cổ lão cứng cáp đột nhiên hoạt động xông ra, nó dùng chạc cây to lớn làm móng vuốt gắt gao ấn con Thanh Tuyết Thần Thú này xuống, sau đó đem nó trói chặt lại, treo ở bên ngoài vách núi phơi khô!

Tựa như là đang phơi khô một con cá, Chúc Minh Lãng tận mắt nhìn thấy đầu Thanh Tuyết Thần Thú kia biến thành một cái thây khô, linh bản ẩn chứa trong thân thể nó cũng sống sờ sờ bị quá trình phơi khô này hấp thụ, rất nhanh sau đó cành lá của Khôi Long Thần Thụ trở nên càng thêm tươi tốt.

Trước đó Chúc Minh Lãng cũng có đánh chủ ý với gốc cây này, chỉ là tính cảnh giác của gia hỏa này tương đối mạnh, chỉ cần hơi tới gần nó một chút xíu, hai nhánh cây chủ thân của nó lập tức sẽ nhúc nhích, giống như một lão long đang phát cuồng công kích người xâm lấn nơi nó nghỉ lại, lực lượng to lớn đến khủng bố, mà một bên lại là liệt diễm, một bên lại là hàn băng, không có thực lực Thần Tướng căn bản không có khả năng bắt được nó.

Quỷ dị nhất chính là, mỗi khi Khôi Long Thần Thụ săn được một con mồi là vật sống, liền sẽ thay đổi sang vách núi khác, khi nó hoàn toàn đứng im nằm nhoài trên vách núi cheo leo, nó cùng những thương tùng Viễn Cổ kia không có gì khác nhau, thậm chí còn có thể mọc ra một vài trái cây Thánh Tùng, mê hoặc một số sinh linh trí tuệ không cao.

Hẳn nó cũng biết có một số thần tuyển nổi lên tham niệm đi vào địa bàn của nó, bị nó hấp thụ thành thây khô.

“Nó ở trong vách núi ngay phía trước, các ngươi cẩn thận một chút, trước đây không lâu nó lại bắt được một Thần Minh yếu trí, thực lực lại tăng tiến thêm mấy phần.” Thanh niên cõng cây nói.

“Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên gì.” Chúc Minh Lãng dò hỏi.

“Ngô Tiêu.” Thanh niên cõng cây nói.

“Không có ý định giới thiệu mình đến từ nơi nào sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.

“Hừ, chúng ta chỉ cần hợp tác xong lần này, không cần thiết phải hiểu rõ về nhau.” Thanh niên cõng cây Ngô Tiêu nói ra, hiển nhiên là không có ý định kết giao cùng Chúc Minh Lãng!

Chúc Minh Lãng cười lắc đầu.

Gia hỏa này chẳng lẽ lại còn sợ mình chạy đến trong đại lục của hắn để bắt nạt hắn hay sao?

Đi đến một cái đại lục không có giáp giới, cho dù là Thần Minh cũng phải chịu phong hiểm cực lớn, nếu không nhờ vậy Tước Lang Thần cũng không phải kẻ dễ giết như thế.

Chúc Minh Lãng đem lực chú ý đặt ở bên trên viên Khôi Long Thần Thụ kia.

Phía trước là hai tòa vách núi cao cao nổi lên, ở giữa vách núi cùng vách núi là cốc sâu vạn trượng, nếu không cẩn thận ngã xuống mà nói, Thần Minh cũng gặp phải kết cục phấn thân toái cốt.

Hai tòa vách núi giống như là nhai kiều, giáp giới đối phương, hết lần này tới lần khác lại ở bên trên vị trí giáp giới chừa lại một khe hở rộng chừng một con sông, ở chỗ cao trên Chi Thiên phong này cũng không có bao nhiêu người có thể tự nhiên phi hành, cho nên muốn vượt qua cái khe hở khủng bố rộng cỡ một con sông này cũng cần một chút can đảm.

Thú vị là, ở vị trí nhai kiều này lại mọc lên một gốc tùng cực đại già nua.

Cây tùng già này xem chừng đã thành tinh, thân cây của nó dọc theo phía dưới nhai kiều men theo sườn núi mà sinh trưởng, nhánh cây, tán cây trên cơ bản cũng đều treo lơ lửng trên bầu trời ở bên ngoài, mà nó còn có một cái thân thể khác, lại là vượt qua nhai kiều hướng về một phía khác, cũng dọc theo sườn núi bờ bên kia nhai kiều mà sinh trưởng...

Nói cách khác, cây tùng già kỳ thực có ý tưởng chỉ dùng thân thể của mình lấp kín khe hở ở giữa nhai kiều.

Điều này nếu là ở chỗ phong cảnh danh thắng nào đó trông thấy, nhất định sẽ xưng cây tùng già này là Phật Tùng, lại dùng sức lực của mình xây nên một hành lang cây cối, thuận tiện cho người lai vãng hai bên núi cao.

“Nếu lại muốn trèo lên cao hơn, nhất định phải từ đầu đi sang một đầu này, Khôi Long Tùng Thụ này không khỏi cũng quá xảo trá đi, tạo ra cây cầu hỗ trợ hoạt động cướp giết này.” Chúc Minh Lãng nói.

“Vậy liền thay trời hành đạo đi!” Thanh âm Lệnh Hồ Linh lạnh lùng nói.

Nói xong, Lệnh Hồ Linh đã đạp kiếm bay ra, nàng có thể thúc giục hơn 200 chuôi phi kiếm, cảnh giới xa xa ở trên Du Sơn Hạm.

Phi kiếm của nàng chia làm ba cỗ, phân biệt chém về phía tán cây Khôi Long Thần Thụ này, long chi cùng thân thể của nó, chỉ thấy phi kiếm màu xanh hoa mắt lấp lóe, khi thì xếp thành Kiếm Vũ Chi Trận, khi thì như trường hà xuyên qua, khi thì xoay tròn như cuộn sóng...

Khôi Long Thần Thụ kia đột nhiên mở mắt, con mắt của nó phân bố khắp mọi nơi trên thân thể, hết thảy có mấy chục đồng thụ, thụ văn già nua là hốc mắt, nhánh cây nó tráng kiện mà rắn chắc, thời điểm huy động không khác gì thân thể Thương Long mạnh mẽ hữu lực, mà những chạc cây nhỏ hơn kia lại như móng vuốt cùng một bộ rễ, phân bố hai bên long chi.

Bọn chúng phi thường linh hoạt, có thể uốn lượn tùy ý, cũng có thể tùy ý biến ảo, bọn chúng đón lấy những phi kiếm kia, vậy mà có thể ngăn cản hơn phân nửa, một bộ phận còn lại dù có thể đâm vào trong vỏ cây của bọn chúng, nhưng cũng không thấy vết thương gì.

“Viên Khôi Long Thần Thụ này, một trong những đặc điểm lớn nhất của nó chính là vỏ cây dày, Lệnh Hồ tiên tử làm sao lại gấp gáp như vậy, đợi ta dùng thần thông của ta làm yếu hóa vỏ cây của nó lại động thủ cũng không muộn a.” Thanh niên cõng cây Ngô Tiêu nói.

Nói đến đây, Ngô Tiêu đã giải khai kim thằng vây ở trên người mình, đồng thời đem Thúy Thụ mình vẫn một mực cõng ở trên lưng cắm xuống về phía trước, giống như là cưỡng ép gieo cây trồng này xuống dưới đất!

Rễ cây của nó đâm xuống mồ, rất nhanh Chúc Minh Lãng đã nhìn thấy rễ cây giống xúc tu nhanh chóng kéo dài ra, lại lập tức đi đến vị trí bên nhai kiều, cũng cùng bộ rễ sâu của Khôi Long Thần Thụ đánh cùng một chỗ!

Rễ cây cùng rễ cây chém giết!

Đây khả năng là hình ảnh buồn cười nhất cùng ly kỳ nhất mà Chúc Minh Lãng từng nhìn thấy, khả năng chủ yếu vẫn là do tên Ngô Tiêu này tương đối buồn cười, lưng đeo cự kiếm, cõng kim đao, đều xem như là tư thế hiên ngang, nào có ai cõng một cái cây đi khắp thiên hạ!

Cái cây Ngô Tiêu trồng này còn đặc biệt lợi hại, lúc nó lắc lư, có thể gây nên một trận đất rung núi chuyển, khiến cho không gian chung quanh đều run rẩy lên.

Lúc nó đứng im bất động, có thể ngăn cản thế tiến công mạnh mẽ tiếp theo, lúc trước Chúc Minh Lãng thi triển mấy chiêu kiếm pháp mạnh nhất đều không thể rung chuyển cái cây này...

“Thần thụ của ta đã tước đoạt nguồn cung cấp sức mạnh từ sợi rễ, tiếp theo nó không cách nào từ khắp nơi trên mặt đất hấp thu kiên nguyên chi lực!” Ngô Tiêu nói.

Chúc Minh Lãng cũng không hiểu nhiều đó là cái gì, chỉ biết là Ngô Tiêu đã làm suy yếu độ cứng của vỏ cây Khôi Long Thần Thụ.

Lúc này, Chúc Minh Lãng cũng xuất thủ, hắn đem kiếm đặt ở trước mặt mình, ngón tay tấn mãnh ma sát trên thân kiếm, sau đó chỉ về phía nhai kiều!

“Ầm ầm ầm ầm ầm!!!!!!!”

Bầu trời xuất hiện từng đạo cự ảnh, cũng lấy một loại thế sét đánh lôi đình ầm ầm đánh xuống, dọc theo phương hướng nhai kiều kia liên tục bổ tới, mỗi một đạo đều giống như là một ngọn núi nhỏ!

Thiên Ảnh Liệt Kiếm!

Quá khứ Thiên Ảnh Kiếm của Chúc Minh Lãng chỉ có thể hạ xuống một đạo, từ trước đến nay đánh xuống đều mang khí thế bàng bạc, hiện tại sau khi học tập đê giai kiếm pháp của Ngọc Hành Tinh Cung, Chúc Minh Lãng biết được làm thế nào khắc phục kiếm chiêu, khiến cho cô độc Thiên Ảnh Kiếm hóa thành một hàng thiên ảnh, điều này khiến phạm vi bao trùm cùng lực lượng va chạm càng tăng thêm mấy cái cấp độ!

Một hàng Thiên Ảnh Kiếm Phong cắm ngược xuống, có hơn phân nửa trong đó đều rơi vào trên thân Khôi Long Thần Thụ kia.

Hình thể Khôi Long Thần Thụ cũng rất khổng lồ, nó giống như một Thâm Hải Chương Ngư Vương kinh khủng, thế mà lại mở ra “Thụ cước”, để cho thân thể mình hoàn toàn từ dưới vực kéo lên, trong lúc nhất thời bên trên nhai kiều giống như nhiều thêm một tòa rừng rậm cao lớn trống rỗng xuất hiện, một nhánh thân cành nhỏ nhất cũng tương đương với cự mãng mấy chục mét, lại càng không cần phải nói đến những nhánh chính, rõ ràng chính là từng đầu Thương Long vạn năm uốn lượn ở trên Thần Thụ này!!

Khôi Long!

Cùng nói đây là một gốc nửa rồng nửa cây đã thành thần, không bằng nói đây là một gốc thần mộc bên trên trú ngụ đầy Khôi Long!!

Khôi Long bắt đầu lay động, hàng trăm hàng ngàn con rồng cùng nhau bay múa, cảnh tượng cực kỳ kinh người, Chúc Minh Lãng cùng Lệnh Hồ Linh đều không thể không lui về phía sau, tránh né những nhánh cây Khôi Long kia nhào qua cắn tới.

Nhánh cây Khôi Long có một nửa là liệt diễm, một nửa là băng hàn, bọn chúng cũng đều có được long viêm thổ tức.

Khi chúng nó cùng nhau đồng loạt phun ra long tức long viêm, Chúc Minh Lãng cùng Lệnh Hồ Linh lập tức rơi vào bên trong Băng Hỏa Địa Ngục, thống khổ không chịu nổi.

“Mau đến chỗ ta, dưới gốc đại thụ hưởng bóng mát!” Ngô Tiêu nói với hai người.

“Cái quỷ gì a?” Chúc Minh Lãng đậu đen rau muống nói.

“Tên thần thông của ta a, một chiêu ngăn cản này gọi là —— Đại Thụ Hạ Hảo Thừa Lương.” Ngô Tiêu như thể không biết từ ngữ này có vấn đề gì, vẻ mặt thành thật hồi đáp.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch