Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 87: Họa Long sư

Chương 87: Họa Long sư




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Dưới mái nhà màu xám, rêu xanh bám đầy, mùi mực nồng đậm, khi Triển Ngạn vừa đưa ánh mắt quay lại, thành trì gợn sóng kia lại lập tức biến mất sắc thái ban đầu.

Đó là từng đạo bút tích đậm nhạt rõ ràng, phác họa nên vẻ đẹp quyến rũ của toàn bộ Hồng Liên Thành, ngay cả những ngọn núi nhấp nhô và vài ngọn tháp cổ kính phía xa đều trở thành một vài nét bút phong cảnh xa xăm ...

Người bán mứt quả, hắn vẻn vẹn chỉ vẽ đơn giản vài nét mà thành.

Ngay cả tên tiểu nhị quán trà đang chèo kéo khách cũng chỉ là một đống mực nước mờ mờ.

Xe ngựa vội vàng di chuyển qua lại, cảm giác bản thân như cũng sắp bị biến thành màu mực, nhưng hắn vẫn còn cảm giác có máu thịt và cảm nhận được nhiệt độ như bình thường.

“Là vị cao nhân nào ở chỗ này mở thiết yến đợi Triển mỗ đây? Vẽ ra tòa thành này tiếp đón, quả thực khiến Triển mỗ thụ sủng nhược kinh mà!” Triệu Ngạn mở miệng cười, nhìn vào bức tranh vẽ tòa thành bằng mực kia rồi nói ra.

Giọng nói hắn vang vọng trong sơn thành, nhưng cũng không có ai trả lời, đột nhiên một hắc ảnh xuất hiện, đứng đối diện với Triệu Ngạn trên phố dài, hắc ảnh này dáng vẻ khôi ngô cao lớn, sừng sững đứng tiếp cận thành lâu, đến cả con đường rộng lớn dưới chân cũng lộ ra mấy phần chật hẹp!

Hắc ảnh từng bước từng bước đạp đến, tòa thành mực nước đột nhiên rung chuyển, đợi lúc nó bước tới đường lớn hình chữ thập, những tiểu thương, quan binh cùng những người đi đường kia tất cả đều biến mất, cả con đường bị quét sạch, chỉ còn lại Triển Ngạn cùng với con cự thú bằng mực kia!

Hắc ảnh khổng lồ này toàn thân khoác áo giáp, lông tóc toàn thân chập chờn đung đưa theo gió, mặc dù vốn hoàn toàn được vẽ ra từ mực, nhưng bởi vì nét mực đậm nhạt khác biệt, nên vẫn khiến người ta cảm giác từ nó toát lên một cỗ khí thế cường đại!

“Hỏa Lân Long?”

Triển Ngạn nhận ra sinh vật này.

Mà lại là Mặc Thành Hỏa Lân Long, chẳng hiểu vì sao, lúc nó bước tiến lại gần mình, cảm giác y hệt như đang đối mặt với một đầu Hỏa Lân Long thực thụ, khí thế uy nghiêm và thần thánh không yếu hơn chút nào!

Triệu Ngạn hiểu rõ đây vốn không phải là huyễn thuật gì.

Thành trì vẽ từ mực ở chỗ này là thật, con Mặc Thành Hỏa Lân Long trước mặt mình lại càng chân thực hơn, thân là một Thần Phàm Giả, hắn không thể nào bị vài cái huyễn thuật cỏn con lừa gạt được.

Vị họa sĩ có thể vẽ ra Hồng Liên Thành ở chỗ này, đồng thời bày ra bố cục đợi mình chui đầu vào lưới, kẻ này chắc chắn là một cao thủ tuyệt thế …

Nhưng Tổ Long Thành có cường giả cấp bậc như vậy sao?

Triển Ngạn hoàn toàn không thể nào nhớ ra người nào có thể đạt được đến loại cảnh giới này, lấy họa làm cảnh thực, ngay cả rồng cũng có thể vẽ ra, mà lại căn bản không hề kém một con Hỏa Lân Long chân chính chút nào!

“Nếu muốn giết tại hạ, tại sao không xuất đầu lộ diện đi, cùng là Thần Phàm giả của Tổ Long thành, ta tốt xấu gì cũng là tiền bối của ngươi!” Triển Ngạn đối mặt với Hỏa Lân Long đang tiến đến gần, nhưng chân vẫn không lùi một bước.

Xung quanh vẫn chỉ có tiếng nói của mình vang vọng như cũ, vị họa sư Thần Phàm giả kia vẫn không có ý hiện thân.

Triển Ngạn nhíu mày.

Chẳng lẽ là cường giả ngoại bang? ?

Lê Anh vì muốn giết mình, không tiếc vứt bỏ tôn nghiêm đi cúi đầu nhờ vả Thần Phàm giả ngoại bang sao!

“Bò … ò!!!!!”

Hỏa Lân Long gào rú như Thần Ngưu, nó đạp thật mạnh xuống mặt đất, chớp mắt liền thấy một làn sóng lửa khổng lồ cuốn qua thành lớn.

Sóng lửa đánh tới, dù cho chỉ là dây mực dao động, nhưng cảm giác nóng bức cùng lực lượng trùng kích không có gì khác với lửa dung nham thực thụ, ống tay Triển Ngạn rất nhanh liền bốc cháy.

Triển Ngạn nhảy lên một cái, nhẹ nhàng như hồng nhạn, hắn đạp một chân lên mái hiên bằng mực, rồi nhanh chóng tránh né, lùi về thành lâu phía sau lưng.

Sóng mặc diễm quét qua, phá tan toàn bộ phòng ốc, đường phố, các loại lầu các, theo từng bước chân của Hỏa Lân Long truy đuổi tới, sóng mặc diễm này này càng dâng lên cao, đơn giản trực tiếp nuốt gọn một nửa thành trì!

Bay vọt lên mái vòm thành lâu, thân lầu đen nhánh, cũng là do mực vẽ nên, Triển Ngạn tiếp tục đạp lên mượn lực lấy đà.

Thoáng chốc thành lâu cũng hóa thành mảnh vụn, Triển Ngạn như mủi tên phóng khỏi dây cung, thân thể như huyễn hóa thành một chiếc bóng thoát khỏi cuộc oanh tạc này.

Xuyên qua sóng lửa vây quanh, Triển Ngạn tay không tấc sắt, nhưng nắm đấm của hắn lại tỏa ra quang mang rừng rực, thậm chí không gian xung quanh còn vì một quyền này của hắn mà vặn vẹo!

"Oanh ~ ~ ~ !"

Cơ thể Hỏa Lân Long lung lay, nó không ngã xuống, chỉ là bị một quyền này đẩy lui về sau, tuy rằng ngọn lửa trên người nó bị rất nhanh đã bị dập tắt, nhưng sau khi con Thụy Thú này phát ra một tiếng thét dài, ngọn lửa trên người nó lại lần nữa bùng lên, hơn nữa so với trước đó càng nồng đậm hơn!

Trên mặt Triển Ngạn lộ ra mấy phần nghiêm túc.

Vốn cho rằng con rồng tạo ra bằng mực vẽ này chỉ trông có sức mạnh rất cường đại, nhưng có thể tiếp cận chạm vào thì sẽ dễ dàng bị đánh nát, nhưng hắn không ngờ Hỏa Lân Long tạo ra bằng mực nước này lại có thân thể cứng cáp như sắt, một quyền đánh vào lúc nãy còn khiến cánh tay của mình có chút run rẩy.

Huống chi, vài năm nay hắn chưa từng thi triển ra thần lực, nên thực lực không bằng như trước nữa.

Tạm thời lui về sau một chút, Triển Ngạn nhìn chăm chú vào Hỏa Lân Long này, muốn từ trong hư ảnh tìm ra sơ hở của nó, nếu đã là tranh, thì nhất định sẽ có chỗ khác biệt so với cảnh vật thực, nếu có thể tìm được tường thành trong bức tranh và căn nguyên của bức long họa này, thì sẽ không cần phải tốn nhiều sức nữa!

"Ầm ầm…"

Tiếng tường thành sụp đổ vang lên ầm ầm từ phía sau, Triển Ngạn cảm nhận được một luồng khí tức khủng khiếp trước nay chưa từng có ở sau lứng, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, khắp người đều nổi da gà!

Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy tường thành ở phía bên kia cổng thành ...

Tường thành của Hồng Liên thành cũng xem như là cao lớn kiên cố, cho dù có sinh vật cấp Ma Linh xuất hiện thì cũng có thể ngăn cản lại một chút.

Tường thành này cũng là do mực vẽ lên, chỉ là điều làm Triển Ngạn cảm thấy khó có thể tin được, chính là tường thành kia bắt đầu nhúc nhích và giãn ra!

Các viên gạch trên bức tường giống như vảy, tường thành tựa như xương cốt, bức tường bảo vệ Hồng Liên thành này trở nên có sinh mệnh, hóa thành một con Rồng đang cuộn mình quanh thành trì, cái đầu to cứng như tảng đá đang từ từ ngẩng lên, nhìn xuống Triển Ngạn nhỏ bé như con kiến. ..

Trong lòng Triển Ngạn vô cùng chấn động, họa thuật này đã đạt đến đỉnh cao, điều đáng sợ nhất không ai có thể làm được chính là vị Thần Phàm Giả này có thể đem những con Rồng hắn từng gặp qua vẽ thành Long thú dưới ngòi bút của mình! !

Hồng Liên thành này tuyệt đối không thể nào có được loại Thần Phàm chi lực này, chỉ có thể ở Tổ Long thành mà thôi, từng có lời đồn rằng, các bước tường thành bao quanh Tổ Long thành bang chính là do Long Cốt tạo thành !

Người họa sư này, chắc chắn là Thần Phàm giả ở Tổ Long thành bang, nàng hẳn đã từng tận mắt thấy qua Long Cốt chân chính ở Tổ Long thành, nếu không nàng sẽ không thể thi triển ra được loại họa thuật này.

"Tổ Long Thần Cơ, họa cảnh đã đạt đến đỉnh phong, ngươi là con gái của Lê Anh?" Cuối cùng Triển Ngạn cũng biết người họa thành này là ai.

Chỉ là, lúc hắn rời khỏi Tổ Long thành, con gái của Lê Anh chỉ là một đứa bé, trải qua mười mấy năm, nàng lại có thể nắm giữ được thần thông như vậy!

Câu hỏi của Triển Ngạn không nhận được câu trả lời, hình như đối phương cũng không muốn nói chuyện với một kẻ sắp chết.

Triển Ngạn bị con Rồng do tường thành biến hóa ra kia chèn ép đến nỗi không thể di dời được nửa bước, mà Hỏa Lân Long ở trước mắt lại sắp đến gần, Triển Ngạn cười khổ, nhưng bề ngoài lại lộ ra vẻ hờ hững với sinh tử. ..

Hắn không ngờ mình vừa mới lộ ra Thần Phầm Lực, liền gặp phải tai họa sát thân, trong lòng không có bất kỳ oán giận và thù hận gì, chỉ là hắn có chút lo lắng cho hai tiểu gia hỏa kia.

Đối với Hỏa Lân Long mà nói, Triển Ngạn còn có thể đánh bại, dù sao bản tôn của Hỏa Lân Long đã từng bị hắn đánh nát một sừng.

Nhưng long cốt trong tường thành ở phía sau, lại có thêm Tổ Long thần hồn, nếu người họa sư này có thể vẽ nó ra, cảnh giới này đã vượt qua mình rồi, bây giờ hắn không còn là thanh niên ngồng cuồng, không khuất phục thiên mệnh như trước nữa, hắn đã sớm dùng hết nhiệt huyết cả đời để chiến đấu, hắn vốn cho rằng có thể tìm kiếm một chỗ yên tĩnh để an hưởng tuổi già, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể tránh khỏi nghiệt duyên với Lê Anh.

"Hoa lạp lạp lạp ~ ~ ~ "

Đột nhiên, nét mực đó tựa như nước đổ xuống, Hỏa Lân Long đang tiến tới ở trước mặt biến thành một vũng mực nước màu đen bắn lên tung tóe, từng ngọn lửa rực rỡ đó từ từ biến mất.

Ở sau lưng, Họa Mặc Bàn Long kinh khủng đó cũng từ từ nằm xuống đất, chậm rãi uốn lượn cơ thể, khóa mực nước họa thành này xuống dưới cơ thể dài lớn của mình, tất cả khí thế cũng tan đi trong nháy mắt!

Giống như một trận hoang đường lại rộng rãi mộng cảnh, chính mình ngay tại trên giường tỉnh lại.

Triển Ngạn bên tai, một lần nữa truyền đến phố xá sầm uất gào to thanh âm, chung quanh hắn, lại tràn ngập những người dân đang đi đường.

Hai bên vẫn như cũ là lầu xám ngói xanh.

Phía trước là đường lớn bằng gạch đá, nơi xa là núi thấp cổ tháp.

Bức tường thành của Hồng Liên thành phía sau, yên lặng trang nghiêm và nguy nga, đá trắng, đá xám, tháp lâu, không nhúc nhích tí nào, như thể việc nó từng hóa thành Chân Long là chuyện chưa hề xảy ra.

Hết thảy vừa trải qua cứ như một cơn ác mộng, Triển Ngạn ánh mắt nhìn xuyên qua Hồng Liên thành này, đường phố phồn hoa, vẫn không hề nhìn thấy vị họa sư kia, nhưng nỗi sợ hãi bị họa long nhìn chăm chú kia lại không ngừng lan tràn tại sâu trong linh hồn!

. ..

Hồng Liên thành, Cổ Tháp sơn.

Một ao Hồng Liên, một tòa Quan Thiên Đài, một thạch án, một ngọn bút, một áo dài lam nhung nữ tử, hai con ngươi như hồ nước trong veo, thâm thúy mà mỹ lệ, đồng tử chỗ sâu phản chiếu chính là tòa Hồng Liên thành này, chiếu đến trên đường phố biển người.

Một tên nam tử mặc y phục màu xám, trên trán tràn đầy mồ hôi, hắn nhìn chăm chú lên vị nữ tử đang vẻ tranh, vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được.

"Nói." Nam Linh Sa nói.

"Ta nghe theo sư trưởng an bài, tiến về Thanh Lưu Hà Thành viện trợ một đội hàng ma đạo sư, nhưng mà khi ta đến nơi, ba tên đạo sư kia đã chết rồi, tử trạng an tường, còn con ma vật thì đã biến mất." Chúc Minh Lãng hít thở sâu một hơi, đem sự thật này trình bày cho Nam Linh Sa.

Lúc đang lên núi, Chúc Minh Lãng thấy được cả tòa thành do mực vẽ thành đang phát sinh dị biến, mặc dù cũng không biết Nam Linh Sa đây là đang làm cái gì, nhưng chuyện ba tên đạo sư chết bất đắc kỳ tử, nhất định là có ma vật cực kỳ cường đại hoành hành, do vậy phải nhanh chóng bẩm báo đến học viện cao tầng.

"Ta sẽ xử lý." Nam Linh Sa sửa sang lại những bình trúc đựng mực vẽ bên người.

"Cô nương cẩn thận, ma vật chí ít ba ngàn năm tu vi." Chúc Minh Lãng nói ra.

Nam Linh Sa vẫn còn đang cầm bút, lần này nàng cũng không có vẽ lên giấy nữa, mà là trực tiếp vẽ ở trong không trung.

Vậy mà những nét mực kia lại cô đọng trong không khí, một con Kỳ Lân Long vô cùng sinh động nhanh chóng bị vẽ khái quát ra, dần dần thành hình.

Nhẹ nhàng tại trên tròng mắt điểm một cái, con Kỳ Lân Long trong tranh này vậy mà đã sống lại.

"Ngươi thay ta tọa trấn Hồng Liên thành." Kỳ Lân Long cúi người, Nam Linh Sa nghiêng người bước lên lưng nó, mở miệng nói với Chúc Minh Lãng.

Rất nhanh, Kỳ Lân Long đã mang theo Nam Linh Sa bay vút đi, biến mất sau những dãy núi chập chùng, Chúc Minh Lãng vẫn còn chưa kịp hỏi thăm phải làm như thế nào để tọa trấn một tòa thành, thì nàng ta đã bay xa ra mấy chục dặm mất rồi...

Chúc Minh Lãng khép miệng lại, nhìn xem cảnh sắc an lành của Hồng Liên thành, trong lúc nhất thời càng đau đầu hơn.

Từ viện trợ, đến tọa trấn, bản thân mình chỉ là một học sinh của Thuần Long học viện mới vừa vào học không bao lâu, chẳng hiêu làm sao phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy? ?

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch