Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 9: Thuần Long học viện

Chương 9: Thuần Long học viện




Dịch giả Cọp Vằn

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

"Phù!"

"Phù!!"

Chúc Minh Lãng thở sâu, đã lâu lắm rồi không kích động đến mức khó nhịn như thế này.

Không, không, không, trước hết phải bình tĩnh lại.

Tiểu Bạch Khởi vẫn còn ở trong giai đoạn hóa nhộng, phá nhộng rồi thì vẫn là một tiểu phàm linh, phải tìm một chỗ nào đó an toàn để qua giai đoạn hóa nhộng này.

Như vậy lúc này đi đâu cho phù hợp đây, chưa quen cuộc sống ở Tổ Long thành bang này mấy...

"Công tử."

"Công tử, xin dừng bước."

Chúc Minh Lãng đang ngập ngừng trước cửa lớn Lê gia thì một thị nữ ăn mặc thanh tú gọi Chúc Minh Lãng lại.

"Gọi ta hả?" Chúc Minh Lãng hơi nghi ngờ mất một lúc.

"Là Chúc Minh Lãng công tử phải không, nữ quân lệnh cho ta giao phong thư của học viện này cho người." Thị nữ thanh tú nhẹ nhàng nói.

Chúc Minh Lãng bỗng nhìn thấy bên trên phong thư có viết bốn chữ lớn "Thuần Long học viện".

Đây là chém gió thành thật à??

Có phải là để phòng khi tên La Hiếu kia xong việc đi điều tra?

Nhưng mà học viện cũng là một nơi đáng để đến, hơn nữa cũng thích hợp để bản thân hắn trải qua giai đoạn bạch khởi hóa nhộng.

Thôi được rồi, đi học thì đi học thôi!

Chúc Minh Lãng nhận lấy phong thư nặng trịch này.

Điều kiện nhập học của học viện Thuần Long kì thực vô cùng hà khắc, hoặc là ngươi có đầy đủ tiền tài để bảo đảm mình có thể tạo ra một con rồng, hoặc là ấu linh ngươi chăm sóc được giám định là ấu long.

Học viện cũng coi là một chỗ tốt, có con cháu quan lớn, cũng có dân thường dựa vào nhãn quang độc đáo và trí tuệ trở thành ấu long đệ tử.

Không phải chỉ cường hào mới có thể trở thành mục long giả, trong biển người mênh mông cũng có một vài dân thường vượt qua Long Môn, một bước lên trời.

"Công tử, sau khi đi Thuần Long học viện báo cáo, cũng đừng bỏ qua tuyển ấu linh. Lúc chọn ấu linh, mắt cũng nên tốt một chút." Thị nữ thanh tú nháy mắt với Chúc Minh Lãng, dịu dàng nhắc nhở.

"Đa tạ cô nương."

"Gọi ta Sương Nhi là được rồi."

"Đa tạ Sương Nhi cô nương."

“Hihi." Sương nhi cười giống như tiếng lục lạc trong trẻo vậy.

Cầm thư nhập học lên, Chúc Minh Lãng đi theo cầu thang về phía con đường lớn xanh biếc nơi thành bang phồn hoa huyên náo.

Phía sau là hoàng viện Lê gia, chỗ này lạnh lẽo nghiêm ngặt đến phát chán, cách con đường đá xanh biếc này chỉ một cây cầu.

Nhưng chỉ cần bước qua cây cầu này, mùi thuốc súng sẽ ập ngay vào mặt, bước vào nơi đây, sẽ chẳng có ai nể mặt ai cả.

Nếu là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh thì có lưu lạc bốn biển vẫn là nhà, có thể yên ổn định cư ở học đường thanh cao này!

Xem như là một khởi đầu mới.

Bên trong đình viện.

Sương Nhi trên đầu là dây buộc tóc hình con bướm đi vào trong nhà, nàng ngó thấy tiểu thư Lê Vân Tư ngồi một mình trên bồ đoàn lót lông ngỗng.

Sương Nhi cũng nghe nói qua chuyện kia rồi.

Bên ngoài, nàng là nữ quân, đã từng được người người ngước nhìn, được người người tôn kính, nhưng ở đình viện này nàng và tiểu thư khuê các bình thường không khác nhau là mấy, có là người Hoàng tộc Lê gia thì trong viện người ta cũng chỉ gọi nàng là Vân Tư tiểu thư.

Sương Nhi biết tiểu thư chịu khổ mấy ngày nay nhưng cũng không biết làm thế nào mới có thể giúp tiểu thư ra ngoài.

"Tiểu thư, Sương Nhi có chỗ không hiểu, nữ nhân Vĩnh Thành kia sao biết được nhược điểm của người, người vẫn luôn vô cùng cẩn thận mà." Sương Nhi nói.

"Kẻ hãm hại ta ở chỗ này." Lê Vân Tư lạnh lùng nói.

Vì sao lại bị hại?

Lê Vân Tư biết rõ, người có thể nắm được nhược điểm trí mạng của mình nhất định là người thân nhất.

"Hả?? Lê gia chúng ta có người ở phía sau giật dây? Vậy tại sao người không nói với gia chủ, là người trong tộc muốn hại người?" Sương Nhi nói.

Lê Vân Tư lắc đầu một cái, nói: "Nói ra lại đánh rắn động cỏ."

Sương Nhi cũng là người thông minh, nàng lập tức ý thức được rắn mà Lê Vân Tư nói là ai, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, một lúc lâu mới hạ giọng nói: "Người nghi ngờ là do tiểu phu nhân Lỗ Đồng nhúng tay?"

"Chỉ mong là nàng" Lê Vân Tư tự lẩm bẩm, có chút thất thần.

"Chẳng trách tên điên La Hiếu kia đã tiêu diệt Vĩnh Thành, nhưng tin tức vẫn có thể truyền đi khắp thành, thì ra là trong tộc có người không muốn người nắm được đại quyền, nhưng thủ đoạn như vậy không phải là quá ác độc sao!" Sương Nhi giận dữ nói.

Lê Vân Tư hít thở sâu một hơi.

Có vài người, muốn nàng vạn kiếp bất phục, muốn danh tiếng của nàng ô nhục, nhưng nàng sẽ không để bọn họ được như ý.

Lê Vân Tư chỉ cần một thời gian để cho mọi thứ từ từ ổn định lại.

Kẻ tùy tiện giẫm đạp lên mình, nàng sẽ trả lại cho hắn gấp mười lần!!

"Những cây gỗ lim Tinh Họa trồng đã nở hoa chưa?" Lê Vân Tư hỏi.

"Nở rồi cũng khá đẹp. Chúng ta đi kiếm chỗ nào giải sầu một chút đi, tiểu thư."

"Khi cô ấy tỉnh, đừng nhắc đến chuyện này." Lê Vân Tư giao phó.

"Hả?" Sương Nhi nhất thời không biết nên trả lời như nào.

Sau đình viện, có một tòa núi nhỏ khá rộng, trên mọc đầy cây cối xanh ngát, những cây gỗ lim này thẳng tắp lại thanh tú, đến mùa thu, những nhánh cây này nở đầy hoa.

Những bông hoa chen chúc nhau như tơ tằm, trên nhánh cây cứ hết đám này đến đám khác, những phiến lá rậm rạp màu xanh nhạt tương xứng với nhau, càng tô thêm vẻ xinh đẹp.

Đứng dưới những gốc cây lim này, mùi hoa thoang thoảng, Lê Vân Tư ngắm những bông hoa này có chút xuất thần, nhành lá này, ánh mặt trời tinh khiết len lỏi theo những khe hở của những nhành cây mềm mại rồi những bông hoa, lá cây chiếu xuống mặt đất.

"Bao năm qua chưa có lúc nào đẹp như khung cảnh trước mắt." Lê Vân Tư nhẹ nhàng nói.

Ly Xuyên, đó là ba con sông chảy từ trong những dãy núi xa xôi đến vùng đồng bằng rộng lớn này, làm cho đất đai ở đây phì nhiêu màu mỡ, dưỡng dục ra hàng tỉ sinh linh.

Thuần Long học viện tại Ly Xuyên cũng không phải ở trong Tổ Long thành bang, mà nó tọa lạc ở thượng du Ly Xuyên.

Từ chỗ ba con sông ở Tổ Long thành bang giao nhau, đi theo con sông cả về hướng bắc, không tới chục cây số liền có thể trông thấy một con phượng đê to lớn đồ sộ!

Phượng đê này hoàn toàn nằm giữa con sông cả chạy dọc theo dòng sông xuống đến thác nước, hàng ngàn hàng vạn tấn nước trắng xóa đổ xuống, đứng dưới hạ du phượng đê phóng tầm mắt, dường như có khí tức mấy trăm con giao long như cầu vồng chảy băng băng xuống, sóng như vảy trắng lông bạc vậy.

Phượng đê phía trên thác nước, lòng sông cả Ly Xuyên đột ngột rộng ra gấp mấy chục lần, nước sông ở chỗ này hội tụ, hai bên bờ sông cũng mở rộng dần tạo thành một cảnh tượng hiếm thấy: Một cái hồ bên trong lòng sông. (Bạn nào thấy khó hiểu có thể tra hồ Hòa Bình cũng gần như vậy)

Mà học viện Thuần Long Ly Xuyên được xây dựng ở hồ nước to lớn trong lòng sông này!

Chúc Minh Lãng đi bộ đến chỗ này, nhưng cũng bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, đây chính là Thuần Long học viện à, địa điểm này vừa nhìn đã thấy mấy phần bất phàm.

Đi lên trên dọc theo sườn núi mọc đầy cỏ thu, vòng qua thác nước phượng đê vĩ đại, Chúc Minh Lãng thấy một trấn nhỏ vô cùng cổ kính, trấn nhỏ nhưng dân số lại dày đặc vô cùng, thương khách lui tới đếm không xuể.

Đường phố ở Phượng Đê trấn khá hẹp, kế đó nối với cây cầu đá đi tới Thuần Long học viện, giữa cầu có một cánh cổng lớn bằng gỗ, cửa lớn rộng mở, thỉnh thoảng có thể gặp được mấy người nam thanh nữ tú ăn mặc giàu có sang trọng ra vào.

"Tiểu ca ca, cũng đến chiêm ngưỡng học viện à?" Bên cầu, một nữ hài bán quả đào hỏi.

Nữ hài có làn da đen, khí sắc rất khỏe mạnh, có thể thấy là hay làm việc dưới ánh mặt trời, nàng cầm trên tay quả đào đang bán, cắn một miếng lớn, thản nhiên lấy tay lau nước đào trên mép.

"Ta tới nhập học." Chúc Minh Lãng nở nụ cười hiền lành.

"Òa, không nhìn ra nha" Cô gái bán đào kinh ngạc quan sát Chúc Minh Lãng lần nữa.

Nụ cười trên mặt của Chúc Minh Lãng sắp kéo đến mang tai rồi.

"Không nhìn ra ngươi lại là một kẻ điên." Nữ nhân bán đào nói tiếp.

Chúc Minh Lãng đơ mặt, hắn không nghĩ tới nha đầu bán đào này lại độc mồm độc miệng vậy!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch