Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 59: 38 (1)

Chương 59: 38 (1)





Bưng lên ly trà hắn đã uống qua lúc trước đang đặt trên bàn, đưa cho Lâm thị, nói: "Kính trà phu nhân, sau khi kính trà, nàng chính là di nương danh chính ngôn thuận của Trấn Quốc công phủ. Đại sự trong phủ đều do Lão phu nhân trông coi, việc nhỏ thì tìm Quế ma ma bên người lão phu nhân, nếu trong phủ có người đối xử bất công với nàng, thì nàng cũng có thể trực tiếp đi tìm Quế ma ma, bà ấy là người vô cùng công bằng. Về phần viện tử, ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ ở Đông Nam của chủ viện, một mình một viện, trong sân có hai cây Vũ Đồng, rất hợp với nàng."

Lâm thị vẫn như trước đây không có phản ứng với lời nói như thuộc lòng của Tống Dật, chỉ tiếp nhận chén trà trong tay Tống Dật, quy củ quỳ xuống trước mặt Kỷ Lan, động tác không chút trì trệ, trên mặt cũng không hề xấu hổ, thật giống như chính mình là ngoại thất đã đi theo bên người Tống Dật nhiều năm. Kính trà chủ mẫu, đưa lên vớ giày mình đã làm, chủ mẫu uống trà, nhận lấy vớ giày, tùy tâm tình sẽ thưởng cho vài thứ, đó là toàn bộ lễ nạp thiếp.

"Mời phu nhân dùng trà." Lâm thị nâng ly qua đỉnh đầu, nói với Kỷ Lan.

Nếu là một chủ mẫu khác, Lâm thị còn có thể có khả năng cảm thấy mình đúng là ác nhân cướp trượng phu của người, thế nhưng đây là Kỷ Lan...Lâm thị đúng là không có cảm giác này. Năm đó nàng ta gả cho Tống Dật, vì muốn giữ tâm Tống Dật, mà không tiếc đưa tẩu tử của mình lên giường trượng phu. Lúc đó, nàng ta có từng nghĩ qua, sẽ có một ngày bị Lâm thị phản kích lại không, lúc đó, có nghĩ tới bản thân mình sau này sẽ gặp báo ứng hay không?

Kỷ Lan sắc mặt tái nhợt, hất đổ chén trà của Lâm thị, nước vương vãi đầy đất, thấm ướt cổ tay cùng xiêm y của Lâm thị, lạnh giọng nói:

"Ngươi cũng xứng sao."

Lâm thị khóe miệng cong lên, nở nụ cười, ngửa đầu nhìn Kỷ Lan đang tức giận mất kiềm chế, nhẹ giọng nói:

"Xứng hay không xứng, còn không phải đều do năm đó phu nhân thành toàn. Bây giờ, phu nhân cầu người cũng đã cầu được rồi, có lẽ nên cao hứng mới đúng. Sau này, Vũ Đồng chắc chắn sẽ cùng phu nhân, hầu hạ lão gia thật tốt, vì Tống gia khai chi tán diệp."

Kỷ Lan quả thật muốn nhào tới cắn chết hồ ly tinh không biết xấu hổ này, nàng còn dám nói đến chuyện năm đó. Năm đó quả thật nàng ta muốn lợi dụng mỹ mạo của Lâm thị để trấn an tâm của trượng phu, nhưng nào có ngờ, nữ nhân này trời sinh đã biết câu dẫn nam nhân, từ đó về sau, mê hoặc trượng phu của nàng ta điên đảo thần hồn, bây giờ còn dám đến trước mặt nàng ta diễu võ dương oai.

Tống Dật để cho nha hoàn đứng bên thay một ly trà khác, đưa cho Lâm thị, liếc nhìn Kỷ Lan rồi nói:" Chính thất phu nhân tính tình có chút nóng nảy, nàng liền tha thứ một chút, lại kính thêm một lần là được rồi."

Lâm thị ôn nhu thuận theo đáp:"Vâng, vẫn nên như thế."

Tống Dật đi đến bên người Kỷ Lan, đặt tay lên vai Kỷ Lan, rồi nói: "Đừng lãng phí thời gian, ta còn muốn mang nàng ấy đến gặp lão phu nhân, còn có chút việc cần làm nữa."

Kỷ Lan nghe xong lời này của hắn, lại cảm thấy trên vai có chút trĩu xuống, biết đã đến ranh giới chịu đựng của Tống Dật, nếu nàng ta còn gây khó dễ với Lâm thị, thì không cần nghĩ cũng biết Tống Dật cũng sẽ gây khó dễ với nàng ta ngay tại chỗ này.

Lại nhìn chằm chằm vào Lâm thị một lát, rồi mới chậm rãi nhận lấy chén trà trong tay của Lâm thị, đặt lên trên bàn, sau đó nhận vớ giày của Lâm thị, quy củ xem như hoàn tất.

Tống Dật lúc này mới buông lỏng tay, đi qua đỡ Lâm thị đứng lên, lại nhìn Kỷ Uyển Diễm vẫn luôn trầm mặc đứng một bên nói:

"Đến lượt con đấy, còn không mau bái kiến mẫu thân. Để mẫu thân thưởng chút đồ tốt cho con."

Kỷ Uyển Diễm trong lòng chấn động, đôi mắt sáng bóng nhanh chóng nhìn thoáng qua Tống Dật, thấy hắn nháy mắt với mình, Kỷ Uyểm Diễm lập tức hiểu ý, quỳ xuống bên cạnh Lâm thị, quy củ dập đầu với Kỷ Lan ba cái. Kỷ Lan quả thật bị tức đến phát ngất luôn rồi, một người còn chưa tính, thoáng cái lại còn là hai, bảo nàng ta làm sao nuốt trôi cơn tức này.

Sau khi Kỷ Uyển Diễm lạy xong, Tống Dật cũng không khách khí với Kỷ Lan, dùng giọng điệu mạnh mẽ không thể thương lượng nói:

"Nhũ danh của đứa nhỏ này là Vãn Vãn, các cô nương đồng trang lứa Tống gia đều có chữ Ngọc, ta định đặt tên là Tống Ngọc Tịch, chữ Tịch trong Triều Tịch [3], nàng năm nay mười một tuổi, dựa theo tuổi mà tính toán, thì nàng đứng thứ bảy trong mấy anh chị em, cứ quyết định như vậy đi. Vãn Vãn tên gọi Tống Ngọc Tịch, từ nay về sau chính là Thất tiểu thư của Trấn Quốc công phủ. Ngươi đi thông báo một chút về mấy chuyện này, còn ta sẽ nói với lão phu nhân về chuyện nhập tịch, sẽ bàn giao Quế ma ma đi làm, ngươi cũng không cần quan tâm."

[3] Triều Tịch: (潮汐) hiện tượng thủy triều lên xuống

Tống Ngọc Tịch...Kỷ Uyển Diễm nhìn Tống Dật, có chút không thích ứng với tên mới của chính mình. So với nàng Lâm thị đã nhanh chóng phản ứng, thay nàng cảm tạ Tống Dật và Kỷ Lan. Bây giờ Tống Dật nhìn Lâm thị thấy thế nào cũng thích, nghĩ đến người như đồ sứ năm đó rốt cuộc cũng nắm được vào tay, mặc dù có chút khó khăn trắc trở, nhưng năm tháng đối với nàng đặc biệt chiếu cố, ngoại trừ sắc mặt có chút không tốt, thân hình có vẻ hơi gầy, thì hắn không thể tìm thấy bất kỳ điểm xấu nào trên khuôn mặt Lâm thị, thậm chí vết chân chim nơi khóe mắt của nàng, hắn cũng thấy cực kỳ mê người.

Kỷ Uyển Diễm vẫn còn thấy xoắn xuýt với tên mới của mình, nhưng mặc kệ nàng xoắn xuýt như thế nào, trong lòng vẫn hiểu rõ, nàng sau này chỉ có thể là Tống Ngọc Tịch, rốt cuộc đã không còn là Tam cô nương Kỷ gia Kỷ Uyển Diễm nữa rồi. Được rồi, Tống Ngọc Tịch thì Tống Ngọc Tịch, dù sao cái tên Kỷ Uyển Diễm cũng không có mang cho nàng tốt đẹp gì mỗi khi nhớ lại, sửa tên, cũng không phải là điều không thể.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch