Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 60: Vạn thực sách (2)

Chương 60: Vạn thực sách (2)

Triệu Khách chậm rãi thu lại sách tem trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Thúy Lan, trong ánh mắt tà mị lộ ra vẻ xảo trá, nhẹ nhàng chạm vào mũi Thúy Lan, cười xấu xa nói: “Ngươi nói đúng không!”

Âm phủ không có ngày và đêm, nhưng có đôi khi Linh Môi cũng thấy buồn ngủ, cũng thấy mệt, cho nên mỗi ngày đều có một khoảng thời gian sắc trời tối tăm, được chia thành thời gian đêm tối để cung cấp cho mọi người thời gian nghỉ ngơi.

Triệu Khách tính toán, khoảng thời gian này chỉ bằng năm tiếng trong hiện thực, tuy rất ngắn nhưng đối với phần lớn Linh Môi và quỷ hồn, đã được coi là rất phong phú, thậm chí rất nhiều Linh Môi còn dậy sớm hơn.

Một người trong số đó là Trù Tam Điên, là đầu bếp chính của bếp sau, hắn ta dậy sớm hơn bất kỳ ai, không chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày, còn phải chịu trách nhiệm bổ sung tài liệu trong nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, dù hắn ta chỉ cần phân phó những chuyện này cho người dưới là được.

Nhưng Trù Tam Điên không muốn, hắn ta chưa quên thân phận của mình, đã giao cả cuộc đời cho nhà bếp này, tràn ngập tình cảm với mỗi một viên ngói một viên gạch trong phòng bếp.

“Ừm!”

Đi đến trước cửa phòng bếp, Trù Tam Điên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sống lưng hơi gù lập tức cứng đờ, vểnh mũi ngửi, trong đôi mắt đục ngầu dần sáng ngời.

“Mùi thơm này… Là cháo hoa quế.”

Trên mặt Trù Tam Điên dần hiện ra vẻ nhớ nhung, dường như đã rất lâu rồi không nếm loại cháo này, hắn ta đẩy cửa ra thấy Triệu Khách đang bận rộn bên bếp lò.

Một nồi cháo nhỏ tươi mới dần sền sệt lại theo hành động cầm thìa gỗ lật khuấy của Triệu Khách, bên trong có hoa quế màu vàng óng, trong nồi tỏa ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt.

Triệu Khách như không phát hiện Trù Tam Điên đã đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo, cẩn thận rắc một túm hạt vừng và đậu phộng giã nhỏ, thỉnh thoảng lại điều chỉnh độ lửa của bếp lò đề phòng dính nồi cháy khét.

Ánh mắt tập trung không hề thả lòng vì đây chỉ là một nồi cháo, Trù Tam Điên đứng bên ngoài cửa phòng bếp đánh giá mỗi một động tác của Triệu Khách, trong lòng lại càng thưởng thức Triệu Khách.

Không sai, lúc đầu hắn ta để Triệu Khách đến đây là có suy nghĩ riêng, nhưng sau mấy ngày ở chung, mỗi một chi tiết khi Triệu Khách làm món ăn dần khiến Trù Tam Điên đổi mới nhận thức với hắn.

Nếu nhìn nghiêm túc, tài nấu ăn của Triệu Khách không có khuyết điểm, được gọi là đầu bếp hạng nhất, điều hiếm có là đến tình trạng này rồi vẫn đối xử nghiêm túc với mỗi một món ăn của mình.

Chỉ cần giữ nguyên sự khéo léo này từ đầu đến cuối, mới có thể như nước chảy đá mòn, đưa tài nấu ăn đến đỉnh cao mà người thường khó tưởng tượng được. Cho dù cùng là đầu bếp, Trù Tam Điên tự thấy mình cũng không thể thủy chung như một với Triệu Khách.

“Có lẽ đây là lý do khiến tài nấu ăn của hắn giỏi hơn ta một bậc khi tuổi còn quá trẻ.”

Dù ngoài miệng không nhận thua nhưng trong lòng Trù Tam Điên đã biết mình không bằng Triệu Khách, không cần giao đấu cũng nhận ra sự chênh lệch này.

“Ồ, Điên lão đã đến.” Triệu Khách ngẩng đầu như vừa chú ý đến Trù Tam Điên, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

“Khụ khụ! Ngươi không trở về à?”

Trù Tam Điên gật đầu, nhìn chất lượng nồi cháo đã biết nồi cháo này được ninh bằng lửa nhỏ trong hai canh giờ mới ninh đến trình độ sánh mà không dính.

“Ha ha, vậy mà ngài cũng nhận ra, thử đi…” Triệu Khách lập tức múc một bát đưa cho Trù Tam Điên trước.

Trong chén sứ men xanh, từng hạt gạo trắng ngần như châu ngọc, hoa quế sáng rõ tản ra một mùi hương ngọt ngào mê người, cộng thêm hạt vừng và đậu phộng, cũng được xem là một món ngon lúc sáng sớm.

“Ừm! Không tệ.”

Trù Tam Điên ăn một miếng không nhịn được gật đầu, mắt nhìn mồ hôi trên trán Triệu Khách, vẻ mặt dần trở nên hiền lành: “Vương cẩu tử, ta nghĩ ta cũng không làm đầu bếp được mấy năm nữa, ta nghe nói ngày mai sẽ là lễ lớn để chủ tử nhà ngươi chính thức vào cửa, đến lúc đó ta nói với chủ tử một tiếng, giao bếp sau cho ngươi.”

“Điều này! Vậy không tốt đâu.”

Triệu Khách nghe vậy lập tức xua tay muốn từ chối.

Nhưng Trù Tam Điên lắc đầu không cho Triệu Khách nói tiếp, lấy ra một quyển sách từ trong ngực đưa cho Triệu Khách: “Quyển sách này tên là Vạn thực sách, vốn là một tác phẩm trù đạo đỉnh cao, đáng tiếc… Ngươi cầm lấy tham khảo đi.”

Sau khi Triệu Khách đưa tay nhận lấy quyển sách dạy nấu ăn do Trù Tam Điên đưa tới cũng chỉ lật ra một tờ, trong lòng Triệu Khách lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trù Tam Điên: “Quyển sách dạy nấu ăn này!”

“Ha ha, thần tác nhân gian, âm phủ nghèo hèn, ngươi lấy tham khảo là được, có lẽ những người khác cũng sắp tới, sắp xếp xong chuẩn bị làm việc.”

Trù Tam Điên vỗ vai Triệu Khách tỏ vẻ cổ vũ, xoay người lại cảm giác tâm trạng chưa từng thoải mái như vậy, thầm nói: “Thỉnh thoảng đi nâng đỡ hậu bối, cảm giác cũng không tệ!”

“Chờ chút!”

“Cái gì?”

Nghe thấy Triệu Khách gọi mình, Trù Tam Điên chậm rãi xoay người, ngay lúc hắn ta quay đầu, một tia sáng lạnh chợt lóe lên trước mặt hắn ta.

“Xoẹt!”

“Hôm nay đã là ngày cuối cùng, qua thất đầu, mấy huynh đệ chúng ta sẽ thoải mái hơn.”

“Đúng vậy, đến lúc đó phải nghỉ ngơi thật tốt.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch