Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 78: Khách sạn Âm Dương (2)

Chương 78: Khách sạn Âm Dương (2)

Cả quãng đường vừa đi vừa nghỉ, cũng không biết cụ thể hắn đã đi tới nơi nào, tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra chút thịt gấu còn sót lại trong sách tem nhét vào trong miệng.

Triệu Khách ăn chút gì đó rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, hai ngày qua Triệu Khách gần như chưa ngủ chút nào, trong mắt vằn tơ máu, trước đó tinh thần của hắn ta kéo căng như một sợi dây cung, từ đầu đến cuối không buồn ngủ chút nào.

Bây giờ bình tĩnh lại, cảm giác buồn ngủ ập tới khiến Triệu Khách ngồi trên tảng đá híp mắt như ngủ mà không phải ngủ, nghỉ ngơi một lúc.

Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu, trong lúc mơ hồ một tràng tiếng lục lạc vang lên ở nơi ra khiến Triệu Khách choàng mở mắt, nhanh chóng đứng lên tảng đá.

“Đinh đinh đinh…”

Tiếng lục lạc càng ngày càng gần, chỉ thấy một con lừa đi ra từ bụi cây trong rừng cây u ám, trên lưng cõng một người như một lão nhân, thân thể cong lại ngồi trên lưng lừa.

Thoạt nhìn con lừa đi rất chậm, nhưng chờ Triệu Khách chớp mắt, con lừa già đã đến trước mặt hắn, lúc này Triệu Khách mới nhìn rõ lão nhân ngồi trên lưng lừa cũng đã tám mươi, thân thể nửa khom ngồi trên lưng lừa hình như hơi còng.

Mái tóc bạc trắng được chải vuốt gọn gàng, trên người mặt một chiếc áo gai cũ nát trông như đã rất lâu năm nhưng áo lại rất sạch sẽ, đôi mắt hơi lim dim khiến người ta cảm giác hình như hắn ta đang ngủ.

Lúc này con lừa đã dừng chân ở trước mặt Triệu Khách, chỉ thấy lão nhân chậm rãi ngẩng đầu đánh giá Triệu Khách trước mắt, đôi mắt hơi khép lại.

Triệu Khách bị ánh mắt lão nhân nhìn chằm chằm cảm thấy cơ thể lạnh lẽo run rẩy, không nhịn được hắt xì hơi, trong lòng cẩn thận đề phòng.

“Muốn giao dịch hả?”

“Cái gì? Giao dịch gì?”

Triệu Khách bị lời nói của lão nhân làm cho ngơ ngác, không biết vì sao một cảm giác lạnh lẽo gai người khiến khóe miệng Triệu Khách giật giật, lập tức lùi lại nửa bước.

Nhưng lúc này Triệu Khách mới nhìn thấy trên mông con lừa treo hai tấm bảng hiệu, bên trái viết âm Dương, bên phải viết khách sạn.

“Khách sạn Âm Dương!”

Trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, ánh mắt nghi ngờ không nhịn được đánh giá lão nhân, không biết lão nhân trước mắt có quan hệ gì với nơi gọi là khách sạn Âm Dương.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách đi lên trước nói: “Dám hỏi, ta cho ngươi tiền thì có thể đưa ta về dương gian không?”

“Sợ là ngươi không đủ tiền, cần dùng đồ đổi.”

Lão nhân không trả lời Triệu Khách chỉ lắc đầu thật mạnh.

Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách đánh giá con lừa phía dưới lão nhân, không nhịn được cau mày.

Trong sách tem của hắn cũng có một ít minh tệ, là số tiền cúng mà Trù Tam Điên kết toán cho hắn mỗi ngày khi làm ở bếp sau, có đến mấy cái túi thật dày, ngoại trừ cái đó ra còn có một vài thứ khác cùng một chút thịt, bị Triệu Khách để hết dưới đất.

Trên cơ bản, ngoại trừ mấy con tem trên tay hắn, còn đâu đã lấy hết ra ngoài.

Nhưng lão nhân vẫn lắc đầu: “Chưa đủ! Phải đổi.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

Triệu Khách cau mày, hình như đồ có thể đổi thành tiền trong sách tem của hắn đã bị mang ra hết, bao gồm hộp thuốc lá bằng bạc của hắn.

“Nàng!”

Nhưng nằm ngoài dự đoán, lão nhân đột nhiên chỉ ngón tay vào xác Hắc Khổng Tước trong sách tem của Triệu Khách.

“Xác chết??”

Một bộ xác chết không hề quan trọng với mình, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ là vì sao đối phương lại cảm thấy hứng thú với cái xác này.

“Có người thích, chịu ra giá mua nàng.”

Dường như phát hiện được sự nghi ngờ của Triệu Khách, chỉ thấy lão nhân vỗ cái túi trên lưng con lừa, móc ra một cái lầu nhỏ lớn khoảng bàn tay từ bên trong.

Lầu xác rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng giống một cái mô hình, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ là thỉnh thoảng trên mô hình lại có bóng người đang lắc lư, hình như bên trong có rất nhiều người đi đường ở lại.

Thậm chí hắn còn nghe được trong tiểu lâu vang lên từng tiếng ồn ào, lúc cẩn thận nhìn lại chỉ thấy trên tiểu lâu còn treo một tấm biển, bên trên viết bốn chữ khách sạn Âm Dương.

“Xác chết, xác chết! Chúng ta muốn xác chết nữ nhân kia.

Mấy người nhỏ chỉ khoảng móng tay trên ban công ăn mặc cổ quái kỳ lạ, ồn ào muốn xác chết trong sách tem của Triệu Khách.

Triệu Khách vô thức muốn đồng ý, nhưng lời đã đến khóe môi, trong đầu Triệu Khách đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến Triệu Khách như bị ma xui quỷ khiến lại lắc đầu: “Không bán!”

“Không cần tiền, chỉ cần nàng.”

Vẻ mặt lão nhân vẫn không thay đổi, chỉ có điều lần này trực tiếp nói ra muốn xác Hắc Khổng Tước.

Sau khi thấy thái độ của lão nhân, Triệu Khách không nhịn được híp mắt lại, cẩn thận quan sát xác Hắc Khổng Tước, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Sau khi suy nghĩ một lát, Triệu Khách gọi xác Hắc Khổng Tước ra khỏi sách tem, gật đầu nói: “Thành giao!”

Nhưng Triệu Khách đã nói thành giao, hai tay lại không thành thật bắt đầu cởi quần áo trên người Hắc Khổng Tước.

Thấy Triệu Khách cởi quần áo Hắc Khổng Tước, lão nhân đột nhiên mở mắt ra, nói: “Ngươi làm gì?”

Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói: “Các ngươi muốn xác, ta có thể không bán những thứ ở trên người nàng cho các ngươi.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch