Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 83: Quỷ Trù tử

Chương 83: Quỷ Trù tử

“A! Ca… Ca… Ca, không… Không phải, có quỷ, có quỷ!”

Đầu tiên sắc mặt thanh niên trở nên trắng bệch rồi tái xanh, nói xong lời này vô thức quay sang nhìn phụ mẫu mình, nhưng vừa nhìn đã thấy phụ mẫu ngồi bên cạnh mình biến thành hai bộ xác khô trắng bóng từ lúc nào, hốc mắt trống rỗng nhìn hắn ta.

“Con ơi, đến đây, phụ mẫu ở đâu.”

“Không không không… Có quỷ, có… Có…”

Thanh niên không thể nói xong lời này, hai mí mắt trợn lên, cả người ngã ngửa ra sau, sau khi ngã xuống đất trong miệng sùi bọt mép, cả người co giật, đã ngất đi.

“Ôi? Sao lại ồn ào như thế?”

Thỉnh thoảng trong Bạch gia lại vang lên từng tiếng hét chói tai, khiến không ít người trong bữa tiệc bên ngoài quay đầu nhìn.

“Có lẽ… Có lẽ bên trong đang hát hí khúc?” Có thôn dân suy đoán.

Nhưng chẳng mấy chốc tiếng động càng lúc càng lớn, một số người chạy ra từ trong nội trạch như thấy quỷ.

Thấy thế, thôn dân ngồi bên ngoài cũng ngồi không yên, rối rít đứng lên nghển cổ nhìn vào bên trong.

Vừa nhìn vào, đã thấy trong nội viện Bạch gia hoàn toàn hỗn loạn, từng đám đại lão gia viên ngoại vừa ngốc vừa cười, có người cầm dao thái chặt vào không khí, có người nằm rạp trên mặt đất gào khóc.

“Trời ạ, đây… Đây là sao?” Có thôn dân thấy thế không nhịn được kêu.

Lúc này có người đưa tay kêu lên: “Đây không phải là Vương lão bản à, ngươi xem, hắn ôm cây cột hôn, ôi ôi ôi! Còn cởi quần áo, cởi quần! Ôi chao… Đúng là tạo nghiệt mà.”

“Ồ, đây không phải thiếu phu nhân Bạch gia à, các ngươi xem!”

Mọi người nhìn theo chỉ thấy vị thiếu phu nhân này vừa ngốc vừa cười, tay trái ôm một con heo, ngoài miệng thân thiết gọi tên con trai mình.

Ngoại trừ cái đó ra, còn có người nhảy vào hồ nước, có người bò lên tàng cây, khiến người ta trợn mắt há hốc mồm nhất là vị lão thái gia Bạch gia kia, không biết bị điên thế nào lại ôm thùng phân ngụp đầu.

“Ma ám à!”

Thấy thế, không biết ai kêu lên một câu, các thôn dân cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.

Tuy việc âm hôn không được tính là bí mật gì ở chỗ này, nhưng tổ chức khoa trương như Bạch gia thì rất hiếm có, dù sao nói đến việc này cũng hơi kiêng dè.

Nhìn tình huống hiện tại, có người không nhịn được liên hệ chuyện này với việc hôm nay Bạch gia tổ chức việc vui, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Đặc biệt là lúc thấy phụ mẫu tân lang quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng gọi tên đại nhi tử nhà mình, mọi người chỉ cảm thấy bàn chân lạnh lẽo.

“Có quỷ!”

Không biết là ai trong đám người kêu lên, lập tức thấy đám thôn dân đang vây xem giải tán, không ai dám ở lại ăn tiệc cơ động nữa.

“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc…”

Từ trên xuống dưới Bạch gia đang hỗn loạn, lại nghe trên sân khấu vang lên từng tiếng gõ.

“Xuân thu đình ngoại phong vũ bạo, hà xử bi thanh phá tịch liêu…”

Tiếng nói the thé hát với giọng kinh kịch phía nam, nếu suy nghĩ của đám lão gia viên ngoại ở phía dưới còn bình thường, e rằng vừa nghe tiếng này đã biết người hát có tài nghệ phi thường, không phải đại sư thì không thể hát ra giọng này.

Nhưng người đi tới từ bên dưới sân khấu kịch lại không phải đại sư gì, mà là Triệu Khách.

Chỉ thấy Triệu Khách đi đến sân khấu, bước đi mạnh mẽ uy vũ, trên người mặc bộ hí bào, hai tay vung ống tay áo.

Hắn đứng trên sân khấu nhìn những tên điên trong nội trạch Bạch gia, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn.

Nhặt khoái bản ở trên mặt đất, hắn vừa đánh nhịp vừa hát: “Mai Hương nói năng ngang ngược, ngu ngốc chỉ biết đánh trống lảng, trượng nghĩa ra tay là nhân đạo, nào có chuyện khoanh tay đứng nhìn…”

Triệu Khách hát xong câu này đứng trên sân khấu, tự đánh nhịp hát hết cả bài Kỳ Lân Nang này, chỉ nghe giọng hát chợt cao chợt thấp, lại nắm bắt âm điệu vô cùng tinh tế, hí thanh sống động.

Nếu không biết, e rằng còn có người tưởng là vị đại gia nào đó trong kinh kịch.

Chỉ có điều đến phần cuối của khúc này, mí mắt Triệu Khách trợn lên, mắt nhắm chặt ngã mạnh xuống sân khấu.

Triệu Khách cũng không biết đã ngủ bao lâu, chờ đến khi Triệu Khách tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một cái giường nhỏ, gãi đầu, chỉ cảm thấy đầu đau đến mức sắp nổ tung.

Điều khó chịu hơn là lúc há miệng ra, trong cổ họng như bị nhét một lưỡi dao, vừa khô vừa đau, sau khi lấy một bình nước trong sách tem uống hết mới cảm thấy thoải mái hơn, nhưng toàn bộ giọng nói đã trở nên khàn khàn, có lẽ trong chốc lát không bình thường lại được.

Lại nhìn lên, trên người hắn lại mặc áo choàng hát hí khúc, vẻ mặt Triệu Khách tối sầm lại, trong lòng lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Đáng chết! Lại là tên thái giám chết bầm kia!”

Triệu Khách chửi bớt trong lòng, đồng thời lập tức mở sách tem ra cẩn thận nhìn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong sách tem không thiếu một con tem nào, nói thầm: “Cũng may không làm quá đáng.”

“Chờ chút!”

Đột nhiên Triệu Khách ngơ ngác, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lại, trong lòng nghẹn một hơi cảm giác phổi sắp nổ tung vì tức, nếu không phải cuống họng quá đau không nói chuyện được, hiện tại Triệu Khách cũng hận không thể chửi đổng lên.

“Xác đâu? Xác Hắc Khổng Tước đâu??”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch