Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 93: Đỉnh cao trù đạo

Chương 93: Đỉnh cao trù đạo

Lưỡi dao nhẹ nhàng cắt dọc theo mép cá, trong mùi thơm thịt cá còn mang theo mùi hương quả cối xay gió rất nồng nàn, hàm răng nhẹ nhàng nhai thịt cá trong miệng, sau khi cẩn thận cảm nhận hương vị biến hóa trên đầu lưỡi, Triệu Khách yên lặng đặt bộ đồ ăn trong tay xuống.

Lão nhân đã qua đời, đến cuối cùng trên mặt còn mang theo nụ cười, ra đi rất thanh thản.

Vào ba mươi phút trước, người trong nhà tang lễ đã đưa hắn ta lên xe, người trung niên kia liên tục nói xin lỗi nhưng Triệu Khách cũng không trách hắn ta, mà đưa hũ tro cốt ở trên lầu cho hắn ta, coi như tái chế đồ rác rưởi.

Nhớ lại nụ cười cuối cùng trên mặt lão nhân, nụ cười đó rất bình thản, rất thỏa mãn.

Không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên cảm thấy thịt cá trong miệng như mất đi hương vị, Triệu Khách nhớ kỹ lần trước đã cảm nhận loại cảm giác này một lần, đó là khi hắn mới bắt đầu học nấu ăn.

Đó là một tác phẩm rất tồi tệ vậy mà hắn còn rất đắc ý, cho đến khi nếm thử đồ ăn do lão sư làm, lại ăn đồ tự mình làm, ngược lại hắn đã mất đi vị giác với đồ ăn.

“Đỉnh cao trù đạo, vạn vật làm đồ ăn.”

Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Khách mở ra, sâu trong mắt không phải vẻ mất mát, ngược lại còn có sự hưng phấn khó mà diễn tả.

Lấy ra Vạn thực sách từ trong sách tem, nhìn quyển sách cổ đã ố vàng, nhớ kỹ bên trong có một loại phương pháp rất đặc biệt, có thể rút ra vạn vật làm nguyên liệu nấu ăn.

Lúc ở âm phủ, vì thời gian quá gấp rút nên hắn chỉ vội vàng nhìn lướt qua, chứ không thật sự tìm hiểu.

Cách đây không lâu, lúc hắn tận mắt thấy lão nhân qua đời, nụ cười trên mặt đó bao hàm quá nhiều thứ, không chỉ sự vui vẻ với đồ ăn ngon, càng nhiều hơn là một loại tình cảm vượt xa đồ ăn ngon.

Cảm giác đánh sâu vào tâm hồn kia khiến Triệu Khách lập tức nhận được sự dẫn dắt rất lớn, cẩn thận lật xem bản Vạn thực sách trên tay.

“Ngay ở đây!”

Lúc này, ánh mắt Triệu Khách sáng lên nhìn chằm chằm hai chương cuối cùng trong Vạn thực sách, bên trong ghi chép hai loại năng lực rất đặc thù.

Một loại là Nhiếp nguyên thủ, một loại là Thông thiên nhãn.

Muốn học được Vạn thực sách thì phải có hai loại năng lực này, Nhiếp nguyên thủ dùng để thu lấy linh tính trong vạn vật, còn Thông thiên nhãn là nhãn thuật nhất định phải có, nếu không hắn sẽ không nhìn ra được linh tính, càng đừng nhắc đến việc thu lấy như thế nào.

Trong Vạn thực sách có phương pháp và khẩu quyết luyện tập hai loại phương pháp này, nhưng tài liệu cần đến đều rất kỳ quái, trận pháp Tứ Tượng chi địa được khắc họa trong Vạn thực sách có thể tu tập Nhiếp nguyên thủ.

Nhưng muốn tìm ra nơi này, đầu tiên phải có nhãn thuật Đạo gia như Thông thiên nhãn, Triệu Khách vô cùng sốt ruột xem tiếp, đợi sau khi thấy cách tu luyện Thông thiên nhãn, sắc mặt lại cứng đờ, trong chốc lát như có một chậu nước lạnh đổ xuống từ đỉnh đầu, khiến hắn lạnh thấu tim.

Thấy cái gọi là cách tu luyện này, khóe miệng Triệu Khách không nhịn được giật giật, đây là muốn hắn nhập đạo xuất gia, tìm nơi non xanh nước biếc vùi đầu khổ tu, điểm chết người nhất là trong đó nhắc đến yêu cầu phải nhắm mắt ba năm dùng tiên vụ rửa mắt.

“Thật sự không đáng tin!”

Triệu Khách cười khổ lắc đầu, nghĩ đến Trù Tam Điên đã nói người viết bản Vạn thực sách này là một đạo sĩ vô danh, hiển nhiên thuở nhỏ vị đạo sĩ này khổ tu, có thể tu ra Thông thiên nhãn, chắc chắn không phải nói chơi.

Hắn nào có sức lực đó, càng không có thời gian như thế, quan trọng là nhắm mắt ba năm, lúc hắn tiến vào không gian khủng bố cũng nhắm mắt lại, e rằng có chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Hiển nhiên con đường này không được, nhưng đường này không được không có nghĩa không có cách khác thay thế, nghĩ đến đây Triệu Khách lại gọi sách tem của mình ra.

Lật đến danh sách đổi ở một trang cuối cùng, cẩn thận nhìn xem bên trên có loại tem nào giống với Thông thiên nhãn không.

“Leng keng…”

Ngay lúc Triệu Khách đang tập trung lật xem, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng chuông cửa, Triệu Khách cau mày nhanh chóng đóng sách tem lại.

“Ca, ta đưa rau đến rồi.”

Chỉ thấy Trương Lỗi đứng ở ngoài cửa cũng không đi vào ngay, mà trước tiên sắp xếp tốt số rau xanh mang đến cho Triệu Khách vào trong giỏ.

“Vào đi.”

Triệu Khách gật đầu, ra hiệu Trương Lỗi đi vào, chỉ thấy sau khi Trương Lỗi nhanh chóng sắp xếp gọn gàng, thỉnh thoảng ánh nhìn nhìn thoáng qua Triệu Khách, luôn có vẻ muốn nói lại thôi.

Tuy Triệu Khách híp mắt nhưng trong lòng như gương sáng, Triệu Khách đã nhìn rõ ràng vẻ mặt của Trương Lỗi.

“Ca, đã sắp xếp rau xong rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi đưa cho nhà tiếp theo.” Trương Lỗi nói xong muốn đi.

“Đợi chút!”

Lúc này, Triệu Khách gọi Trương Lỗi lại, chỉ thấy Triệu Khách đi ra sau bếp: “Trời lạnh như vậy, ăn mì trước rồi lại đi.”

“Ồ! Được được…”

Trương Lỗi nghe vậy vẻ mặt trở nên kỳ quái, nhưng vẫn kiên trì ngồi xuống trước mặt Triệu Khách, đây là một bát mì đơn giản như lần trước, dưới đáy có rắc hành lá rau thơm, một thìa giấm trắng, một thìa xì dầu, một chút nguyên liệu, hai quả trứng chần.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch