Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nguyên Tôn

Chương 142: Gặp phải tình thế nguy hiểm.

Chương 142: Gặp phải tình thế nguy hiểm.




Trước mặt hồ nước, Chu Nguyên nhìn Võ Hoàng với bộ mặt hết sức đắc ý kia, sắc mặt hắn cũng có chút âm trầm. Hiển nhiên, việc gặp phải Võ Hoàng ngay khi vừa mới bước vào Thánh Tích Chi Địa là nằm ngoài dự liệu của hắn. Quả thật đây là có chút không may.

Dù sao chỉ với thực lực hiện nay của Chu Nguyên, thì hắn hoàn toàn vẫn chưa phải là đối thủ của tên Võ Hoàng này.

Thế nên ánh mắt Chu Nguyên hơi chuyển động một chút, tiếp theo chỉ trong nháy mắt, từ dưới chân Chu Nguyên bộc phát ra nguyên khí to lớn, đồng thời thân ảnh của hắn cũng dựa vào sự bộc phát này mà bay nhanh ra ngoài.

Với tình huống trước mắt thì cũng chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là chạy trốn.

-Ngươi tưởng có thể chạy trốn được hay sao? -Võ Hoàng nhìn thấy Chu Nguyên khi gặp phải mình thì không chút do dự mà quay đầu chạy trốn, hắn không nhịn được mỉm cười, trong nụ cười ấy ẩn giấu cả sự mỉa mai khinh thường.

Chỉ thấy hắn dẫm chân một cái, một luồng nguyên khí vô cùng mạnh mẽ màu đỏ hồng bạo phát từ trong cơ thể hẳn ra ngoài. Luồng nguyên khí này vô cùng nóng bỏng, khiến cho ngay cả nước sông bên cạnh cũng lập tức sôi trào lên khi tiếp xúc, mặt đất cũng nhanh chóng khô nứt lại.

Ầm!

Thân hình Võ Hoàng đột nhiên bắn mạnh về phía trước.

Chỉ có vẻn vẹn thời gian mấy lần hít thở, Võ Hoàng liền đã xuất hiện ở đằng sau lưng Chu Nguyên. Đôi bàn tay nóng đỏ của hắn liền chụp một chưởng xuống dưới, lúc này phía dưới mặt đất đã bị chịu ảnh hưởng nứt toác ra hai bên.

-Long Bộ!

Cảm thụ được sự lăng liệt mạnh mẽ từ chưởng này của Võ Hoàng, Chu Nguyên không dám khinh thường, vội vàng thi triển Long Bộ.

Thân hình của Chu Nguyên dần trở nên mơ hồ. Chưởng phong gào thét đập xuống, sượt qua thân thể của Chu Nguyên.

Ầm!

Mặt đất trúng phải chưởng phong bị nứt toác ra, về phần Chu Nguyên thì mượn nhờ luồng gió mạnh sinh ra khi chưởng phong va chạm với mặt đất mà bắn mạnh ra ngoài.

Mặc dù chưởng đầu tiên bị thất bại, thế nhưng Võ Hoàng vẫn không nóng nảy, không vội không chậm mà đi sát theo sau Chu Nguyên. Bất kể Chu Nguyên luôn có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi, tựa như giòi trong xương*. Trên khuôn mặt Võ Hoàng nở rộ ra nụ cười thỏa thuê như khi mèo đang vờn chuột, thỉnh thoảng hắn lại vỗ ra một chưởng, khiến cho Chu Nguyên phải cực kỳ chật vật mà tránh né.

*giòi trong xương: cùng nghĩa với bám dai như đỉa.

Chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Chu Nguyên đã nhiều lần suýt nữa mất mạng, nhiều lần đều thiếu chút nữa đã bị Võ Hoàng đánh trúng chính diện.

Dưới sự truy kích dai dẳng của Võ Hoàng, qua thời gian dài Chu Nguyên đã hiện ra vẻ mệt mỏi.

-Thật sự là đáng thương cho một con Phế Long của Chu gia.... -hai tay Võ Hoàng chắp ở phía sau lưng một cách tùy ý, từng bước một đi tới gần Chu Nguyên, nói với giọng nói đầy thương hại:

-Bất quá ngươi cứ việc yên tâm, sau khi giết chết ngươi, tiện thể ta cũng sẽ tiêu diệt vương triều Đại Chu. Đưa tiễn thân nhân của ngươi đi cùng, khi đó ngươi chắc hẳn sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

Oanh!

Bất quá, ngay trong nháy mắt khi Võ Hoàng tới gần Chu Nguyên, biểu hiện mệt mỏi trên mặt Chu Nguyên đột nhiên biến mất, thay vào đó là một sự quyết đoán đầy sắc bén lăng lệ ác liệt. Chỉ thấy chân của Chu Nguyên dẫm mạnh một cái, không chỉ không lui lại mà còn phóng nhanh như tia chớp về phía Võ Hoàng.

-Long Bi Thủ, Phá Thiên!

Bàn tay Chu Nguyên đánh mạnh ra ngoài, lôi cuốn theo nguyên khí xung quanh. Dưới sức mạnh của một chưởng này, không khí trước mặt dường như cũng đều bị phá vỡ ra.

-Tam phẩm Nguyên Văn, Hắc Kim Chưởng Văn!

Cùng với việc thi triển ra một chiêu mạnh mẽ nhất của mình, thì trong lòng bàn tay Chu Nguyên cũng đồng thời có quang văn nổi lên. Sắc thái màu hắc kim* tỏa ra từ lòng bàn tay, tựa hồ cực kỳ cứng rắn đồng thời cũng có lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.

*màu hắc kim: màu đen bóng pha trắng bạc.

Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, Chu Nguyên đã bạo phát ra lực lượng cực kỳ kinh người.

Oanh!

Một chưởng này đã hội tụ lực lượng toàn thân của Chu Nguyên, chính hướng về phía Võ Hoàng chính diện mà đánh tới.

Ánh mắt Võ Hoàng cũng vào lúc này ngưng tụ lại, năm ngón tay nắm chặt đấm mạnh ra một quyền.

Đông!

Một thanh âm trầm thấp vang vọng xung quanh, mặt đất dưới chân hai người trực tiếp rạn nứt ra hai bên. Thân thể Chu Nguyên bắn ngược ra ngoài, hai chân bị kéo lê trên mặt đất tạo ra từng đạo rãnh sâu hoắm.

Về phần tên Võ Hoàng kia, hai ống tay áo của hắn cũng bị nổ bể ra, khiến cho hắn phải vội vàng bước chân lùi lại mười mấy bước.

Vào lúc này sắc mặt của Võ Hoàng cũng trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, giọng nói tràn đầy sát khí:

-Quả thật là con thỏ gấp cũng sẽ cắn người*!

*con thỏ gấp cũng cắn ngưười: cùng nghĩa con giun xéo lắm cũng quằn.

-Bất quá chúc mừng ngươi đã chân chính thành công chọc cho ta nổi giận!

Vừa nói dứt lời, một luồng nguyên khí hùng hồn màu xích hồng từ đỉnh đầu Võ Hoàng gào thét mà ra, tựa như một dòng lũ quay cuồng phóng thích ra nhiệt độ nóng bỏng cực kì bá đạo.

Hiển nhiên, Võ Hoàng đã không có dự định tiếp tục mèo vờn chuột với Chu Nguyên nữa, mà là chân chính muốn hạ sát thủ.

Chu Nguyên nhìn thấy một màn này thì sắc mặt cũng trở nên càng nghiêm trọng. Hắn nhẹ nhàng sờ lên chiếc nhẫn màu bạc đang đeo trên tay, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Nếu như quả thật đã tới tình trạng xấu nhất thì hắn cũng chỉ còn có cách vận dụng Ngân Ảnh. Cho tới hôm nay thì hắn đã có tu vi Hư cảnh hậu kỳ, nếu như lại vận dụng lực lượng của Ngân Ảnh thì tất nhiên có thể vùng thoát khỏi sự bám đuổi của Võ Hoàng trong thời gian ngắn. Nhưng có một sự không ổn duy nhất đó là, sau khi sử dụng Ngân Ảnh. Hắn không thể nắm chắc được là sẽ bị hôn mê bao lâu.

Tại tình huống mà xung quanh mình không có người tin tưởng để bảo vệ mà lại lâm vào hôn mê, hơn nữa là loại nơi tràn đầy nguy hiểm như Thánh Tích Chi Địa này, đây quả thật không phải là một cử chỉ sáng suốt, tiềm ẩn nguy hiểm vô tận.

Bất quá...Dù có như vậy cũng còn tốt hơn là ngay bây giờ phải chết trong tay Võ Hoàng.

Thân thể Võ Hoàng chậm rãi dâng lên, dưới chân hắn cưỡi nguyên khí, ánh mắt nhìn xuống dưới nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, hờ hững nói:

-Thật muốn để Võ Dao có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện nay của ngươi. Nếu như thế, có lẽ nàng sẽ lại không có chút nào hoài nghi về sự thật ta mới chính là Chân Long đấy nhỉ?

Võ Hoàng lại lập tức lắc đầu, không còn nói nhảm, hai tay đột nhiên hợp lại, theo đó những luồng khí màu xích hồng kia lập tức gào thét mà lao xuống, tựa như dòng lũ dung nham, mang theo lực lượng vô cùng cường hãn mà trùng sát về hướng Chu Nguyên.

Nơi nào mà dòng lũ đi qua thì không gian nơi đó đều bị chấn động kịch liệt.

Nhìn thấy dòng lũ nguyên khí màu xích hồng đang dần dần phóng to trước mắt mình, Chu Nguyên hít sâu một hơi, trong mắt cũng lóe lên sự quả quyết, bàn tay vỗ vào túi Càn Khôn. Lập tức một viên cầu màu bạc xuất hiện ở bên trong tay Chu Nguyên.

Ông!

Bất quá, ngay tại giây phút mà Chu Nguyên muốn khởi động Ngân Ảnh, bên trong thiên địa chợt có một đạo âm thanh kỳ lạ vang lên, nghe kỹ thì giống như là tiếng kiếm ngân vang.

Vù!

Ngay tại lúc mà dòng lũ nguyên khí màu xích hồng lao xuống, thì bỗng nhiên một đạo bóng đen bất ngờ bắn đến từ phía sau một cách mãnh liệt với một tốc độ kinh người. Khí tức sắc bén mà bóng đen phát ra cắt chém trên mặt đất tạo ra từng đạo vết tích thật sâu.

Ông!

Bóng đen va chạm trực tiếp với dòng lũ nguyên khí màu xích hồng đang lao xuống, sự va chạm này khiến cho một luồng sóng xung kích vô cùng cường đại bộc phát ra, khiến cho mặt đất ở xung quanh đều bị xé rách.

Trải qua một đoạn thời gian, khói bụi dần dần biến mất, Chu Nguyên cũng có chút kinh ngạc mà nhìn lên phía trước. Chỉ thấy ở phía trước hắn đang có một thanh trọng kiếm màu đen cắm sừng sững ở trên mặt đất.

Thân kiếm có chút run rẩy, liên tục phóng thích ra kiếm khí bén nhọn.

Võ Hòang nhìn qua thanh kiếm màu đen này, sắc mặt cũng là trầm xuống, giọng nói đầy lạnh lẽo:

-Kiếm Hạt Tử Lý Thuần Quân! Vì sao ngươi lại xen vào việc của người khác?!

-Kiếm hạt tử?

Chu Nguyên chợt tỉnh ngộ lại, xoay đầu nhìn lại thì thấy tại nơi xa bên ngoài đang có một bóng người mặc áo đen chậm rãi mà bước đến. Bước tiến của hắn không nhanh nhưng chỉ sau mấy cái hô hấp, hắn đã đi tới phía trước người Chu Nguyên, đứng ở đằng sau thanh trọng kiếm màu đen.

Kẻ mặc áo đen ngẩng đầu, ở vị trí đôi mắt được quấn quanh bởi một miếng vải màu đen, hắn nhìn về phía vị trí của Võ Hoàng, đôi tay khoác lên trên chuôi Kiếm, cất giọng khàn khàn nói:

-Ăn của người một bữa cơm, thiếu với người một phần ân tình.

Ánh mắt Võ Hoàng trở nên âm trầm, nguyên khí màu xích hồng quanh thân không ngừng xoay tròn, hiển nhiên trong lòng hắn đã tức giận tột cùng.

-Ngơi đi đi, để ta ngăn cản hắn lại. -Thanh niên mặc áo đen tên là Lý Thuần Quân hơi nghiêng đầu lại nói với Chu Nguyên.

Chu Nguyên thu lại viên cầu màu bạc trong tay vào trong túi Càn Khôn, đôi mắt nhìn người thanh niên mặc áo đen đang chắn trước mắt mình, hơi trầm mặc một lúc, rồi nói:

-Cảm ơn!

Mặc dù Chu Nguyên cũng có biện pháp sau cùng để bảo vệ tính mạng, thế nhưng nếu như có thể không cần phải sử dụng đến, vậy dĩ nhiên là càng tốt hơn.

Lý Thuần Quân lắc đầu, nói:

-Đừng vội tưởng bở, đây chỉ là ta muốn trả lại phần ân tình về bữa thịt nướng kia mà thôi.

Chu Nguyên cười cười, nói:

-Đừng đánh chết hắn, bởi vì... Mạng của hắn là của ta, ta muốn tự mình động thủ.

Lý Thuần Quân nghe thấy Chu Nguyên nói như vậy thì ngẩn người, hắn không nghĩ tới là Chu Nguyên lại còn có sự quyết đoán như vậy. Lý Thuần Quân có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, Chu Nguyên cũng không phải là mạnh miệng hay bốc phét, mà thật sự là có ý nghĩ như vậy.

Thế là trên khuôn mặt vốn đờ đẫn kia của hắn lại xuất hiện chút ít ý cười le lói, đây còn là lần đầu tiên, Lý Thuần Quân nói:

-Ngươi cứ việc yên tâm, hiện tại ta cũng sẽ không đánh chết hắn.

Chu Nguyên cười gật gật đầu với Lý Thuần Quân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Võ Hoàng đang âm trầm gương mặt, chậm rãi nói:

-Cho ngươi một cơ hội lớn như vậy, vậy mà ngươi cũng không thể giết chết được ta, điều này nói rõ cái gì?

-Nói rõ khí vận mà ngươi vẫn luôn tin tưởng kia, là giả...

Chu Nguyên cười lớn một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới sắc mặt của Võ Hoàng sau khi nghe lời mình nói liền trở nên càng thêm âm trầm kia, không chút do dự mà xoay người bước đi. Rất nhanh thân hình Chu Nguyên biến thành một đạo ánh sáng, biến mất nhanh chóng ở phía chân trời.

Xa xa dường như còn vang vọng lại âm thanh của Chu Nguyên:

-Võ Hoàng, hãy giữ cái đầu của ngươi cẩn thận vào, để dành lần sau ta lại tới lấy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch