Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 15: Ma nữ làm loạn thế giới

Chương 15: Ma nữ làm loạn thế giới




Đến cuối cùng, trước mặt đứa em gái, Triệu Dữ bình tĩnh trở lại, anh ta dỗ dành Triệu An An nói: “Anh cả sẽ không bỏ các em đâu. Em đừng sợ. Em đừng nghe cô cả nói bừa, em có tin anh hay không?”

Triệu An An gật đầu.

“Vậy thì được rồi, chúng ta về thôi.”

Đỗ Điềm ngồi trên bàn cũng xem như khá bình tĩnh, Đại Ninh thấy cô ta bình tĩnh như thế thì không thể không ngưỡng mộ sự nhẫn nại của cô ta. Nếu như mà là cô, ba lần bốn lượt nói chuyện bị ngắt đoạn, thì cô sớm đã lật bàn ăn lên rồi.

Triệu Dữ nắm tay Triệu An An quay về, Đỗ Điềm hỏi: “An An không sao chứ?”

Triệu Dữ nói: “Không sao.”

Triệu An An rất đau lòng, không dám nhìn cô cả.

Đỗ Điềm cũng không phải người dễ từ bỏ, trong một quyển nam tần văn, có thể có được sự ủng hộ của mấy người nam chính, thì dĩ nhiên sẽ có nhiều phẩm chất đáng chú ý trên người cô ta rồi.

Ví dụ như sự kiên trì.

“Anh Triệu Dữ có thể dạy em học tiếng anh được không?”

Đỗ Điềm biết khôn rồi, không tách một câu thành nhiều câu để nói nữa, mà nói thẳng nói rõ vào vấn đề.

Tay dưới bàn của Đại Ninh lại chọc Triệu An An.

Nhưng lúc này còn chưa kịp động vào cô nhóc gầy guộc kia thì cánh tay mềm mại của cô đã bị một cánh tay lớn nắm lấy.

Đại Ninh trừng mắt nhìn sang Triệu Dữ.

Người con trai trẻ nắm lấy tay cô, vẻ mặt anh ta không hề thay đổi, Đại Ninh muốn rút tay trở lại, Triệu Dữ lại càng nắm chặt hơn, không cho phép cô tiếp tục gây chú ý với em gái mình nữa.

Triệu Dữ thấy Đại Ninh khó tin trừng mắt nhìn mình, anh ta dứt khoát ngẩng đầu sang trả lời Đỗ Điềm: “Nếu em muốn học tiếng anh, trong nhà anh có mấy quyển sách này, cứ mang về đọc, có chỗ nào không biết thì cứ hỏi anh.” Triệu Dữ thấy quê mình quá cơ cực bần hàn, có thêm một người trong thôn có chí cầu tiến là chuyện tốt.

Đỗ Điềm không nhìn thấy sóng gió cuồn cuộn bên dưới gầm bàn, sau khi có được câu trả lời này, cô ta cũng xem như hài lòng rồi, lập tức mỉm cười, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Triệu Dữ.”

“Không có gì.”

Sau khi nghe câu trả lời của anh ta thì Đại Ninh lại càng tức giận, cô giơ móng tay ra muốn cào Triệu Dữ, cổ tay của người trai trẻ chuyển động một cái, nắm chặt tay cô thành nắm đấm, ôm trọn bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay mình.

Cô cả hệt như một con mèo hoang, nhưng nắm đấm nhỏ của cô chỉ lớn đến từng ấy thôi, nếu muốn so vũ lực thì cô chỉ là hạt bụi cỏn con.

Gương mặt Triệu Dữ không hề thay đổi, anh ta ăn cơm bằng một tay.

Đại Ninh bĩu môi, dứt khoát cầm đũa lên gắp ớt bỏ vào bát anh ta, sau khi gắp xong còn quăng thêm gừng và tiêu vào đó.

Bữa cơm này, Triệu Dữ và Đại Ninh đều vô cùng tức giận.

Đợi khi hai mẹ con Đỗ Nguyệt Hương và Đỗ Điềm vừa đi, Đại Ninh đã nhịn suốt bữa cơm giờ liền nổi nóng, cô bộc lộ sự xấu tính, tức giận đến muốn nhảy lên.

Triệu Dữ lau miệng xong, bỏ tay của cô ra, lúc Đại Ninh định đánh anh ta, thì anh ta liền nhấc bổng cô lên.

Triệu An An ngây người, Triệu Bình cũng há hốc cả mồm miệng.

Đại Ninh giãy giụa: “Triệu Dữ, anh điên rồi hả!”

Triệu Dữ cười lạnh lùng: “Cô tưởng tính tình của tôi tốt lắm đúng không?”

Đại Ninh đá anh ta: “Anh bỏ tôi xuống, nếu không tôi bảo chú Tiền đánh chết anh đó!”

Triệu Dữ quay người lại nhìn em trai rồi dặn dò: “Đi rửa chén đi, lát nữa anh sẽ về.”

Nói xong, anh ta ôm lấy cô cả không yên phận đi ra khỏi nhà.

Mấy ngày này Triệu Dữ cũng có quan sát, anh ta biết gần đây có vệ sĩ của Đại Ninh, độ nhạy cảm của anh ta rất đáng kinh ngạc, anh ta biết bọn họ ở những chỗ nào, anh ta bồng cô cả đi vào trong núi.

Giọng điệu người con trai lạnh lùng: “Kỷ Đại Ninh, cô muốn đánh vào mông em gái tôi chứ gì.”

Đại Ninh không thừa nhận: “Không có, tôi có nói như vậy hả? Tôi không có.”

Thanh Đoàn trong biển tri thức của cô không còn nhìn tiếp được nữa, nó từng thấy người giả tạo nhưng lại chưa thấy ai như Đại Ninh, rõ ràng biết mình xui xẻo mà lại còn làm trời làm đất.

Sở dĩ nam chính có thể trở thành nam chính, trừ việc vô cùng may mắn ra thì bản thân cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.

Lúc nhỏ Triệu Dữ một mình chống đỡ cả cái nhà này, nếu như anh ta dễ động đến như thế thì cả nhà anh ta đã bị người khác ức hiếp mất rồi, làm gì có chuyện nuôi được Triệu An An và Triệu Bình lớn đến chừng này?

Triệu Dữ có lòng dạy dỗ cô cả, mà cũng tiện tay dọa cho cô một trận, để tránh khi anh ta không ở đây thì cô lại đi ăn hiếp em trai và em gái mình.

Lúc trước Triệu An An không nói dối, cô cả mới lại ở mấy ngày thì con bé đã học cả thói hư rồi?

Cô gái trẻ trên vai anh ta đúng là khiến người ta tức giận mà.

Anh ta giận đến mức muốn đánh vào mông cô ấy, nhưng những đường cong của cô gái khiến người ta phải kinh ngạc, hôm nay cô mặc váy hoa hồng đỏ, váy của cô dài đến đầu gối, cái chân nõn nà trắng trẻo của cô giờ đang đá anh ta, cô không hề sợ hãi, còn hét lớn vào mặt anh ta: “Anh mà dám đánh tôi, tôi bắt cả nhà anh chết chung ấy!”

Cô hét lớn như thế, cũng không sợ Triệu Dữ mang cô đi chôn luôn hay sao.

Ánh mắt của Triệu Dữ liếc sang mông của cô một giây, rồi lại nhìn sang chỗ khác.

Không phải vì sự uy hiếp của cô cả mà không ra tay, mà là do cô cả phát triển tốt quá, sao anh ta có thể xem cô như em gái mà dạy dỗ được cơ chứ.

Triệu Dữ bồng cô lên, lần đầu tiên anh ta cảm thấy có chút khó xử.

Cô gái trên vai anh ta đúng là một tiểu ma nữ làm loạn thế gian mà.

Vậy mà cô lại còn dương dương đắc chí, tưởng sự uy hiếp của mình có công hiệu rồi: “Biết sợ rồi hay sao, mau để tôi xuống đi, Triệu Dữ, tôi sắp chóng mặt rồi đó.”

Triệu Dữ mím môi: “Sau này cô phải cách xa An An một chút.”

“Được được được, mau lên đi, anh cứ như vậy tôi muốn nôn quá.”

Triệu Dữ thấy cô đồng ý nhanh như thế thì càng không tin tưởng cô, anh ta cảnh cáo nói thêm một câu: “Cũng cách Triệu Bình với bố mẹ tôi ra xa một chút.”

“Được được được, anh đúng là dài dòng quá.” Da cô rất đau, bộ vai của Triệu Dữ được làm bằng gang thép sao?

Triệu Dữ nói: “Kỷ Đại Ninh, cô phải nhớ bản thân cô đã đồng ý chuyện gì, nếu không tôi cũng không sợ dùng cái mạng tàn của tôi để đổi lấy cái mạng quý giá này của cô đâu đó.”

Gương mặt anh ta tối sầm lại, anh ta đặt Đại Ninh xuống.

Đầu óc Đại Ninh quay cuồng, cô tựa vào ngực anh ta, cô cũng không quên chỉ trích anh ta: “Tôi mới không coi trọng cái mạng quèn của anh ấy.”

Bây giờ cô không nhìn ra đông nam tây bắc nữa, cánh tay nhỏ tựa vào ngực anh ta, Triệu Dữ nhanh chóng đẩy cô ra để cô đứng tựa vào cây.

Gương mặt anh ta vô cùng căng thẳng, vốn dĩ anh ta muốn dạy cho cô cả một bài học nhưng tiếc rằng cô cả lại to gan, chẳng sợ cái gì cả, cô cứ hệt như một con nhím không hề ngừng nói vậy.

Vốn dĩ anh ta rất coi trọng chuyện này, cuối cùng cũng chỉ có thể buông bỏ dễ dàng.

Rõ ràng không làm được gì cô cả cả, cô quay người sang bắt đầu tính sổ với anh ta.

“Triệu Dữ, anh dám đối xử với tôi như vậy hả! Anh phải xin lỗi tôi, còn phải hứa là không có lần sau nữa, nếu không tôi cho Trương Vĩnh Phong dỡ cái nhà rách nát của anh đi luôn ấy.”

Thanh Đoàn không cho cô giải quyết những người có vận may, nhưng dỡ nhà thì cũng không cần sợ.

Triệu Dữ hít một hơi thật sâu, gương mặt không hề thay đổi: “Xin lỗi, không có lần sau.”

Đại Ninh ôm bụng bĩu môi nhìn anh ta.

Triệu Dữ nhìn gương mặt nhỏ chưa được ăn cơm tối của cô đỏ cả lên, anh ta cau chặt mày nói: “Cô bị sao vậy?”

Đại Ninh nói: “Tôi đau bụng, đều tại anh hết.”

Triệu Dữ im lặng một hồi, anh ta không biết có người còn không chịu nổi sự cọ xát hơn em gái mình nữa.

Đại Ninh rất biết nhìn sắc mặt, thấy Triệu Dữ không còn giận nữa, cô liền bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Anh phải cõng tôi về, xem như đền tội.”

Triệu Dữ nói: “Chân cô có bị làm sao đâu.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch