Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 20: Bởi vì sợ chết 2

Chương 20: Bởi vì sợ chết 2




Triệu Dữ nhìn cô hồi lâu, kéo cô đứng dậy. Anh thấp giọng nói với chú Tiền: “Nếu như các người còn ở đây, thì tốt nhất là mang thêm người đến đây trấn giữ dọa cho họ sợ đi. Nhưng đề xuất của tôi là nhanh chóng rời đi. Thôn Hạnh Hoa cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nhiều ngày như vậy các người cũng rõ cả rồi đó, ở đây nghèo khó, lại không có sóng điện thoại, không có gì để giải trí, ở lại đây thêm lâu cũng không có ý nghĩa gì.”

Chú Tiền nhìn sang Đại Ninh.

Đại Ninh gật đầu nói: “Chú Tiền, chú tìm thêm người đến đây đi.”

Chú Tiền không ngờ cô cả cố chấp như vậy, vẫn lựa chọn ở lại đây nên ông ta cũng chỉ có thể đồng ý. Ông ta nhanh chóng thu dọn bữa sáng cô cả còn chưa ăn xong lại.

Trì hoãn lâu như vậy, Triệu Bình đưa cơm tới cho Triệu Dữ cũng đến rồi.

Nó nhìn thấy có một đám người, liền ngẩng đầu hét lớn: “Anh ơi.”

Triệu Dữ nói: “Tiểu Bình, em đứng chỗ phơi kê canh kê một lúc, anh về tắm rửa thay đồ rồi lại đây thay chỗ cho em.” Bị cô cả dày vò cả đêm, anh ta nhất định phải tắm rửa, ban ngày để Triệu Bình coi chừng chút cũng không sao.

“Dạ.”

Trên đường Đại Ninh đi theo Triệu Dữ trở về, cô nhìn bóng lưng của anh ta, năm ngón tay cô làm hình móng vuốt, cào cấu bóng lưng của anh ta.

Cô hiếm khi không thể không nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, sao bản thân cô chết sớm vậy mà cái mạng quèn của Triệu Dữ lại được tôn kính đến cuối cùng.

Người may mắn được gọi là người may mắn đúng là có lý do cả.

Cô định sẽ nghe lời trước, cô cứ cảm thấy cứ đi theo tên khốn này thì có thể sống đến cuối ngày ấy. Đợi ngày nào đó không còn cần đến anh ta nữa, cô sẽ từ từ xử lý anh ta.

Sau khi quay về Đại Ninh quyết định sẽ viết một quyển nhật ký báo thù, ghi hết khuyết điểm của Triệu Dữ vào đó.

Triệu Dữ không biết cô có ý định gì, anh ta vừa về thì liền đi thăm bố mẹ, nói vài câu với bọn họ, sau đó đi ra sân sau múc một thùng nước xối vào người.

Thân hình chàng trai trẻ rắn chắc, anh ta cũng không sợ lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái, đợi sau khi xối nước xong thì lại nhìn sang Triệu An An và cô Kỷ đang ngồi trong phòng khách, dây thần kinh của anh ta lại căng lại.

Miệng của Triệu An An bị nhét bánh đùi gà vào, nó nhìn sang anh mình một cách đáng thương.

Triệu Dữ nắm lấy cổ tay của Đại Ninh, chất vấn cô: “Cô đang làm cái gì vậy? Không phải tôi đã từng nói rồi hay sao? Tránh xa em gái tôi một chút, cô xem lời cảnh cáo của tôi như..”

Đại Ninh nhanh mắt thuận tay đưa một miếng tôm chiên vàng vào miệng anh ta.

Mùi thơm tỏa ra khắp miệng của Triệu Dữ, anh ta biết mình nên nhả ra. Nhưng từ nhỏ anh ta đã được dạy là không được lãng phí thức ăn, anh ta kìm chế sự tức giận nhìn sang Đại Ninh, nuốt đồ ăn trong miệng xuống.

Vị giác cảm nhận được vị ngon chưa từng có, tuy rằng Triệu Dữ rất tức giận, nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng đồ ăn trong miệng là thứ ngon nhất anh ta từng được ăn từ khi sinh ra đến giờ.

Triệu An An nhỏ tiếng nói: “Anh cả à, cô cả không có ăn hiếp em, chị ấy đang cho em ăn đồ ăn.”

Nó cũng biết là mình không nên ăn rồi, nhưng cô cả lại không nói đến quy trình gì, nhét từng món từng món điểm tâm thơm ngon vào trong miệng nó, nó chẳng nói được gì cả, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Trước giờ Đại Ninh toàn ăn một mình, đây là lần đầu tiên cô chia đồ ăn cho em gái anh ta.

Đại Ninh đợi Triệu An An nói xong, đột nhiên lại cảm thấy diễn trò, mắt cô ngấn lệ trách móc Triệu Dữ: “Tôi cho bé xấu ăn đồ ăn, anh còn hung dữ với tôi nữa.”

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Anh cũng lười tranh cãi với biệt danh xàm xí mà Đại Ninh đặt cho em gái mình.

Đại Ninh giơ cổ tay ra nức nở nói: “Tôi cho bé xấu ăn nhiều đồ ăn ngon vậy, anh cũng ăn rồi, nếu như mọi người đều đã ăn đồ ngon, thì chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền, trước khi chú Tiền tìm người đến đây thì anh phải bảo vệ cho tôi!”

Khóe môi Triệu Dữ động đậy: “Biết rồi.”

Thì ra dày vò như thế là do cô sợ chết.

Đại Ninh có được lời hứa của anh ta, trong phút chốc liền trở nên vui vẻ hoạt bát, không còn cảm giác uất ức đáng thương khi nãy nữa, cô vui vẻ chạy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Chú Tiền, con muốn tắm rồi, cho người đun nước cho con đi.”



Triệu Dữ sợ Kỷ Đại Ninh vẫn còn đi theo anh ta ra chỗ phơi kê nữa, nếu như tối nay cô cả lại đi theo, có lẽ phải chuyển giường qua đó, đến lúc đó người đứng xem lại càng đông hơn.

Vừa hay hôm nay là ngày thứ ba, vì ngăn chặn tình trạng này xảy ra thêm lần nữa, Triệu Dữ quyết định ban ngày phơi thêm một ngày nữa, rồi chuyển hết hạt kê về nhà, ban đêm không cần phải đến chỗ phơi kê nữa rồi.

Trong lòng của Đỗ Điềm bức bối vô cùng, cô ta giúp người ta canh hạt kê ba ngày, ban đêm muỗi trong núi rất nhiều, cô ta chả thể ngủ ngon giấc, mấy người xung quanh hễ cái là ngáy ngủ.

Chuyện mấu chốt chính là, trừ đêm ngày đầu tiên cô ta và Triệu Dữ nghiên cứu mấy câu tiếng anh ra thì chưa nói được thêm gì cả, mất cả chì lẫn chài.

Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, cô ta cố dặn lòng không được tức giận. Kỷ Đại Ninh sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng, cô ta cứ đợi đến ngày đó là được rồi.

Triệu Dữ không ngờ rằng vừa thu hạt kê thì đêm đó liền đổ mưa. Những người ở sân phơi kê hoảng loạn đậy kê lại, họ không thể không thở dài.

Vốn dĩ họ muốn phơi thêm hai ngày nữa, ai ngờ rằng trời đổ mưa đột ngột thế.

Đại Ninh cũng rất vui, cô đắc chí nói: “Triệu Dữ, anh xem tôi đến nhà anh, thì nhà anh cũng trở nên may mắn rồi!”

Đúng là chuyện gì cũng có thể biến thành công lao của bản thân mình được.

Trong lòng Triệu Dữ thấy rất buồn cười, đúng là bởi vì chuyện của cô cả đây nên anh ta mới sớm thu hạt kê lại, nói ở phương diện nào thì lời này đúng không sai.

Trời mưa anh ta không tiện ra ngoài, theo như cũ thì anh ta ở nhà dạy anh trai và em gái học.

Trong lòng Triệu Dữ hiểu rõ, anh ta hiểu rõ cả nhà anh ta cứ ở mãi trong núi này thì không có tương lai, anh ta cần tiền để trị bệnh cho bố mẹ, lại để cho em trai em gái mình được sống những ngày tháng tốt đẹp hơn.

Đổi lại là người khác chắc người ta nghĩ đến việc gây chú ý với Đại Ninh, nhưng Triệu Dữ lại không nghĩ như thế.

Một là do tính tình Đại Ninh tư lợi không thể dựa dẫm vào được, hai là do anh ta biết phải dựa vào bản thân mình mới có thể tiến xa được. Rồi sẽ có ngày cô cả sẽ rời đi, tới lúc đó anh ta và người nhà mình vẫn sẽ tiếp tục sống những ngày tháng thế này.

Bởi vậy dù gần đây tâm trạng của cô cả rất tốt, thỉnh thoảng cho em trai em gái ăn, nhưng anh ta chỉ bình tĩnh kéo Triệu An An và Triệu Bình qua, bảo cô cả đừng làm loạn nữa.

Từ thanh đạm trở thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở nên thanh đạm mới là khó.

Anh ta sẽ không để em trai em gái mình ăn đồ ăn của cô nữa, anh ta không phải là kẻ bám váy, cũng không đền nổi những thứ quý giá này của cô cả.

May là hai đứa nhỏ nghe lời, anh cả không cho thì tụi nó sẽ ngậm chặt miệng lại, không nhung nhớ gì thêm nữa.

Đại Ninh cảm thấy mấy người trong nhà này đúng là chán vô cùng.

Cô thật sự thấy rất chán, chạy qua chạy lại, cuối cùng ngồi nhìn Triệu Dữ giảng bài cho Triệu An An và Triệu Bình, nói không chừng cô còn có thể nghịch ngợm gì đó.

Giữa hai đứa bé ốm yếu đen nhẻm trong phút chốc lại xuất hiện thêm một người đẹp.

Mắt của cô vừa to vừa tròn hơn mắt của Triệu An An và Triệu Bình ở bên cạnh.

Triệu Dữ không biết vì sao lại nhớ đến đêm ở sân phơi kê đó, cô chém gió là gì cũng biết. Thật ra mấy từ đơn giản cô cũng chả biết bao nhiêu nhỉ?

Đứa con gái lì lợm như vậy ở trường mà chịu học mới là lạ ấy, cô cả không ăn hiếp mấy bạn học thì đã may lắm rồi.

Một khi chấp nhận được tư tưởng là Đại Ninh học kém, thì Triệu Dữ lại nhìn sang cô, đột nhiên lại cảm thấy cô gái mắt tròn tóc xoăn ngồi giữa hai đứa bé nhỏ không khiến người ta thấy chán ghét nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch