Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 23: Kịch bản nam tần văn

Chương 23: Kịch bản nam tần văn




Tuy rằng đã đồng ý với Triệu Dữ sẽ thay một bộ đồ mới, nhưng mà trên thực tế lại rất khó thực hiện.

Đại Ninh đau đầu ngồi trên tấm thảm, chọn chọn lựa lựa: “Đồ của tôi toàn là đồ đẹp cả.”

Triệu Dữ đưa mắt nhìn thì đúng như thế, cô cả có rất nhiều đồ, mà lại còn thích sự phô trương lòe loẹt nữa, bộ đồ nào cũng được thiết kế rất đẹp.

Triệu Dữ nói: “Cô mặc quần ấy, đừng mặc váy đi.”

Đại Ninh có chút không vui, từ trong tủ quần áo, cô lấy một cái quần short ra, Triệu Dữ nhìn thấy chất liệu vải của chiếc quần đó, khóe miệng anh ta có chút giật giật.

“Quần dài đi.”

“Anh phiền quá đi mất!” Than trách thì than trách, nhưng niệm tình anh ta đã khen cô đẹp, Đại Ninh vẫn đi tìm một chiếc quần dài.

Trong phút chốc thì cô đã thay quần, áo cũng đổi thành áo tay ngắn màu hồng nhạt.

Triệu Dữ đứng bên ngoài đợi cô, Đại Ninh thắt mái tóc xoăn màu nâu thành hai cái bím.

Tuy rằng cái gì cô cũng không làm, không biết cái gì hết, nhưng về mặt trang điểm thì cô đúng là một cao thủ.

Thấy cô lại đẩy cửa ra, Triệu Dữ mở cửa ra, khó xử đến mức có chút bất lực.

Chiếc quần jeans dài ôm lấy chân cô gái làm chân cô thon gọn thẳng tắp, thêm hai bím tóc khiến cô dịu dàng lạ thường, nhìn thế nào thì cũng rất xinh đẹp mà.

Cái kiểu ăn bận này không làm mất điểm vẻ đẹp của cô tí nào.

Triệu Dữ không nói gì cả, anh ta tự an ủi chính mình rằng Đại Ninh ăn bận thế này đã tốt hơn so với con khổng tước khi nãy rồi.

“Đi thôi.”

Đại Ninh đi theo sau lưng anh ta, còn nhớ dẫn theo đội vệ sĩ mười bốn người của bản thân.

“Bọn họ cũng phải đi ra ngoài với tôi.”

Trong lòng Triệu Dữ nghĩ, đó là lễ thành hôn của người ta, chứ không phải chỗ để đánh đập. Bây giờ anh ta đã biết cách an ủi chiều chuộng cô cả rồi, bạn khen cô ấy đẹp, nói không chừng cô ấy có thể ngoan ngoãn cả ngày, nếu như bạn mắng cô ấy một câu, cô ấy sẽ hận không thể đánh chết cả nhà bạn mất.

Thế là Triệu Dữ nói: “Chỗ ngồi trong hôn lễ không đủ đâu, anh Xuyên chỉ mời mình cô thôi, không có mời mấy người họ.”

Đại Ninh suy nghĩ, cảm thấy hình như mình ở thôn Hạnh Hoa dễ thương nên được hoan nghênh, cô lại cảm thấy vui.

“Được thôi, nhưng không dẫn bọn họ theo, anh phải bảo vệ sự an toàn cho tôi.”

Không cần cô nói, hôm nay Triệu Dữ tuyệt đối cũng không rời cô nửa bước.

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Ừm.”

Đi hai bước thì cô gái sau lưng dùng cánh tay nhỏ kéo kéo áo anh ta: “Triệu Dữ Triệu Dữ.”

Triệu Dữ xoay đầu lại: “Sao vậy?”

“Tôi muốn cái hoa đó, anh đi hái cho tôi đi, tôi muốn hai bông hoa.”

Triệu Dữ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, là một mảng hoa cúc màu xanh da trời nở trên bờ ruộng, khắp nơi ở nông thôn đều có hoa này, sống dai lại còn rất xinh đẹp.

Triệu Dữ không nói gì cả, về mấy mặt này anh ta cũng vui vẻ làm theo cô, anh ta đi qua bờ ruộng, hái hai bông hoa về cho cô.

Đại Ninh cài hai bông hoa lên trên bím tóc của mình, hoa rất tươi, cô cũng rất đẹp, cô mang đến một hương vị sống động.

Thấy Triệu Dữ nhìn mình, Đại Ninh liền hỏi: “Có đẹp không?”

Anh ta tằng hắng một tiếng.

Đại Ninh giả bộ muốn hung dữ với anh ta, anh ta thở dài nói: “Đẹp lắm.”

Cô rất vui, bình thường thấy anh ta chẳng vừa mắt chút nào, hôm nay lại thấy anh ta khá vừa mắt.

Còn một khoảng nữa là đến nhà Lưu Xuyên, tiếng kèn trống từ xa truyền đến, còn chưa đi đến đó đã cảm nhận nhận được sự náo nhiệt rồi.

Đại Ninh ngẩng đầu nhìn sang: “Cô dâu là người nào vậy?”

Triệu Dữ nói: “Yến ngồi ở trong phòng, chuẩn bị bái đường với anh Xuyên.”

Đại Ninh ngạc nhiên nói: “Ở đây mấy người còn bái thiên địa nữa hả? Truyền thống xưa thế này rồi mà?”

Triệu Dữ nói: “Đây chính là quy củ do lão tổ tông truyền lại, ở đây không được nhắc đến chuyện ly hôn, sau khi bái thiên địa xong, anh Xuyên phải ở bên Yến cả đời. Sinh lão bệnh tử, không rời, không bỏ đi.”

Đại Ninh trừng mắt: “Anh cũng như thế hả?”

Triệu Dữ ngưng bặt lại, nhìn cô một cái: “Tôi cũng như thế.”

Đại Ninh đột nhiên ghé sát anh ta, Triệu Dữ gắng gượng không lùi về sau, Đại Ninh nở nụ cười xấu xa: “Tôi mới không tin anh ấy, sau này anh có tiền có thế rồi, nhất định anh sẽ nuôi tám cô mười cô tình nhân, trong lòng còn ôm ấp một bạch nguyệt quang nữa.” (bạch nguyệt quang chỉ người mình thích nhưng không được ở cạnh bên).

Triệu Dữ có chút không vui: “Sao cô lại nghĩ như thế?”

Đại Ninh nói: “Nam tần văn đều viết như vậy.”

Suy cho cùng đàn ông dưới ngòi bút của tác giả đều hận không thể ôm hết mỹ nhân trong thiên hạ vào lòng.

Triệu Dữ không biết cô dành cả ngày để xem những thứ xàm xí gì nữa, anh ta cũng lười giải thích.

“Cô có đi xem hai người họ bái đường không?”

“Xem xem xem.”

Hai người họ đi qua, Triệu Bình vui vẻ vẫy tay với bọn họ, nhiều người vô cùng, Triệu Dữ bảo vệ Đại Ninh không để người khác chen chúc động trúng cô.

Đại Ninh tò mò nhìn sang, vừa nhìn đã thấy cô dâu Yến đang đứng trên hỷ đường.

Như Triệu Dữ đã nói, Yến mặc một chiếc áo màu đỏ cài cúc. Cô ta không đội khăn che mặt như mấy cô dâu trong thành phố mà cài một bông hoa màu đỏ.

Tiểu Yến trang điểm kiểu cô dâu, nhìn cô ta có vẻ rụt rè nhưng lại hạnh phúc.

Triệu Dữ chặn Đại Ninh lại, bởi vì người chú ý đến cô cả quốc sắc thiên hương không nhiều, nên Yến vẫn là vai chính của buổi tiệc hôm nay.

Đại Ninh nắm lấy áo Triệu Dữ, thỏ thẻ bên tai anh ta: “Nhẫn đâu, cũng không có nhẫn luôn hả?”

Triệu Dữ thấy cô vui vẻ vô cùng, gương mặt nhỏ vô cùng tươi vui nên lên tiếng giải thích: “Không có nhẫn.”

Thứ giam cầm con người trước giờ không phải là bạc vàng châu báu, mà là một tấm chân tình hiếm có.

Sau khi lễ thành, chú rể có thể hôn cô dâu.

Đám người bắt đầu hô hào, Triệu Dữ liền đi tìm em trai em gái mình, Triệu Bình mười hai tuổi nhanh chóng lấy tay bịt mắt Triệu An An lại, rồi dùng tay còn lại bịt mắt nó, gương mặt nó trở nên hồng hồng.

Lúc này Triệu Dữ mới yên tâm, anh ta cúi xuống nhìn cô cả bên cạnh mình.

Đại Ninh tựa vào cánh tay của anh ta, mở to mắt nhìn người ta hôn nhau, cô xem rất thích thú, không ngại ngùng chút nào.

Triệu Dữ cạn lời.

Mong cô cả biết ngại có lẽ là chuyện của kiếp sau.

Đại Ninh nhỏ tiếng hỏi anh ta: “Vậy các người ở đây có náo động phòng hay không?”

Triệu Dữ gật đầu: “Ừm.”

Đại Ninh rất chờ đợi: “Tôi cũng muốn đi.”

Triệu Dữ: …

Anh ta luôn có cảm giác không ổn.

Vừa hay là khoảnh khắc khiến người ta lo lắng không phải đến ngay tức khắc, bố mẹ của anh Xuyên tiếp đãi mọi người trong thôn nhập tiệc, Đại Ninh ngồi bên cạnh Triệu Dữ, trong một bàn người, già trẻ lớn bé đều có.

Ánh mắt phát sáng của mọi người đều nhìn sang cô cả.

Đại Ninh cũng không cảm thấy khó chịu, cô xinh đẹp vậy khiến người ta phải ngước nhìn thì có làm sao chứ!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch