Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Không Muốn Mưu Sinh

Chương 29: Vui buồn thất thường

Chương 29: Vui buồn thất thường




Nhìn thấy Đại Ninh, trong lòng Đỗ Điềm lại chùng xuống.

Từ lúc xuyên sách đến đây, cô ta mang theo cá Koi may mắn, lên núi nhặt được hai củ nhân sâm, âm thầm bán lấy tiền, nên cuộc sống của cô ta và mẹ mới trở nên dễ thở hơn.

Đỗ Điềm cố gắng bình tĩnh, không nói gì với ai.

Chỉ có một điểm đặc biệt không thuận lợi chính là những kế hoạch tiếp cận Triệu Dữ của cô ta đều bị Đại Ninh phá hoại cả, Đỗ Điềm rất bình tĩnh, nhưng khi thấy Đại Ninh thì cô ta cũng không kiềm chế được tức giận một chút.

Vẻ mặt Đỗ Điềm sốt ruột tức giận vô cùng: “Cô Kỷ, tôi cũng là xuất phát từ lòng tốt mà thôi, còn không chữa trị cho chú Triệu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bình thường cô gây rối thì thôi đi, bây giờ lại ngăn cản tôi cứu người, lỡ kéo dài bệnh tình của chú Triệu thì phải làm sao đây chứ?”

Cô ta nói xong, nhìn sang Triệu Dữ, cô ta hy vọng Triệu Dữ sẽ ủng hộ lời nói của cô ta.

Triệu Dữ cau mày nhìn Đại Ninh, anh ta thật sự không nghĩ rằng Đại Ninh sẽ còn quay lại đây, anh ta vốn tưởng, cô cả đã vĩnh viễn rời khỏi thôn trang này rồi.

“Đỗ Điềm nói đúng lắm.” Triệu Dữ nói: “Cô cả à, cô đừng có gây sự nữa.”

Không phải là Triệu Dữ tín nhiệm Đỗ Điềm đến vậy, mà là do bác sĩ duy nhất trong thôn bó tay rồi, anh ta chỉ còn một tia hy vọng trên người Đỗ Điềm nữa mà thôi.

Trong lòng Đỗ Điềm vui mừng, cô ta kìm nén niềm vui trong đáy mắt, muốn đi vào phòng khám cho bố Triệu.

Đại Ninh tự nghịch chiếc đèn lồng của mình, rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Ngăn cô ta lại.”

Vệ sĩ lập tức ngăn Đỗ Điềm lại, vẻ mặt Đỗ Điềm liền thay đổi: “Kỷ Đại Ninh, cô làm vậy là có ý gì hả?”

Đừng nói là cô ta, đến sắc mặt của Triệu Dữ cũng rất khó coi. Bình thường anh ta có thể làm theo cô cả, nhưng lần này lại không giống vậy, chuyện có liên quan đến mạng sống của bố anh ta mà Kỷ Đại Ninh vẫn có thể vô tư vô lo chơi đùa như thế.

Đại Ninh thấy trong mắt Triệu Dữ đều là mạch máu.

Lần đầu tiên anh ta nhìn cô với ánh mắt gớm ghiếc và hận thù đến thế, ừ mà, cũng giống như kiếp trước vậy.

Khoảng thời gian này anh ta đối xử với cô cũng đâu có tệ, lúc này lại như thể hận cô đến mức muốn ăn tươi nuốt sống vậy, biểu cảm này khiến Đại Ninh rất không hài lòng.

Trong mắt cô, Triệu Dữ khiêm tốn như một con kiến vậy, nên cô không thích ánh nhìn thế này.

Triệu Bình thường ngày nói chuyện với Đại Ninh cũng có thể đỏ mặt, bây giờ nó bước ra đứng bên cạnh anh mình, bàn tay nó nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, hệt như một con sói con hung dữ.

“Người phụ nữ xấu xa!”

Chỉ có Triệu An An sáu tuổi đứng ngoài cửa, đáng thương nhìn về phía cô.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, Đại Ninh không hề sợ họ sẽ trở mặt với cô.

Nhưng nếu người trong thôn đều ghét cô như vậy, Đại Ninh thầm nghĩ, cô còn mạng để quay về hay không? Nhiều con kiến có thể cắn chết một con voi, huống hồ gì vận khí của nam nữ chính lại nhiều như thế, kết cục của cô khó có thể dự đoán được.

Đại Ninh tự nghĩ mình đã phạm phải sai lầm, hôm nay cô không nên chạy đi chơi, nếu như cô cứ canh giữ ở đây, từ đầu âm thầm cho người đi ngăn Đỗ Điềm lại, thì bố Triệu sẽ chết chắc rồi, bây giờ thì không còn nhiều chuyện như này rồi.

Con ngươi của Đại Ninh chuyển động, cô bỗng bật cười nói: “Mọi người đừng có nghĩ người ta như thế chứ, tôi đâu có muốn làm loạn đâu, chú Tiền, chú đi khám cho bố Triệu Dữ đi.”

Chú Tiền nhận lệnh, lập tức đi vào trong phòng.

Triệu Dữ vẫn không thể đoán được suy nghĩ của cô, anh ta cau mày nhìn qua, Đại Ninh giải thích nói: “Chú Tiền là bác sĩ gia đình của nhà tôi, chú ấy giỏi lắm đó, tốt nghiệp tiến sĩ. Ngày trước đi làm ở rất nhiều nơi, cũng gặp rất nhiều chứng bệnh khó trị, nhiều người cầu xin chú ấy khám bệnh cho nhưng lại không có được phước phần đó. So với cái cô Đỗ Điềm tay ngang này, chú ấy chuyên nghiệp hơn nhiều.”

Đỗ Điềm nghe vậy thì trong lòng cô ta lại chùng xuống, như thể chuyện quan trọng vốn thuộc về cô ta giờ lại không thấy đâu nữa.

Cô ta vẫn không chịu dễ dàng từ bỏ: “Anh Triệu Dữ!”

Triệu Dữ suy nghĩ, nhưng nếu như lời Đại Ninh nói là sự thật, thì chú Tiền đúng là đáng tin hơn Đỗ Điềm. Suy cho cùng anh ta và Đỗ Điềm làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy cô ta khám bệnh cho ai bao giờ.

Cô cả không đáng tin, nhưng với thân phận cô cao quý, đi ra ngoài không thể không có bác sĩ đi theo.

Sau khi nghĩ thông tất cả, Triệu Dữ nói với Đỗ Điềm: “Đợi chú Tiền xem xong rồi tính.”

Nửa tiếng đồng hồ sau đó, chú Tiền liên tục bảo mọi người mang rất nhiều loại thuốc đến, Đỗ Điềm thấy vậy thì rất sốt ruột, vừa hay mớ thuốc đó cũng là thuốc cô ta định dùng!

Nếu như thật sự để Kỷ Đại Ninh trị khỏi bệnh cho bố Triệu, vậy thì ngày sau Triệu Dữ sẽ nỡ nhẫn tâm ra tay với Kỷ Đại Ninh hay sao?

Triệu Dữ canh giữ ngoài cửa, vô cùng căng thẳng.

Mọi người trong nhà đều bị bầu không khí căng thẳng vây lấy, cho đến khi cơ thể bố Triệu thôi co giật, hô hấp lại bình thường.

Triệu Dữ nhanh chóng đi qua, thấy sắc mặc tái nhợt của bố Triệu giờ bớt nhợt nhạt, quả nhiên là không bị hành bệnh nữa.

Chú Tiền đi ra ngoài, khẽ ưỡn eo nói: “Cô cả à, không sao nữa rồi.”

“Haizz” Đại Ninh rất buồn.

Cuối cùng cũng cứu sống được người rồi, bố Triệu vẫn còn sống, với cô mà nói không hề có lợi. Lỡ như sau này lại phát bệnh, cô vẫn phải canh phòng Đỗ Điềm từng giây từng phút, muốn đi cũng không đi được, phiền biết bao nhiêu.

Cô không ngốc gì mà nói mấy lời này ra ngoài, Triệu An An vui vẻ và ngượng ngùng nắm lấy ngón tay của cô.

“Cảm ơn cô cả.”

Đại Ninh búng tay vào đầu nó, đồ ngốc.

Triệu Bình rất ngại ngùng, khi nãy nó còn mắng cô cả là “người phụ nữ xấu xa”, kết quả vừa chớp mắt thì bố mình đã được Đại Ninh chữa khỏi, nó ngập ngừng, trông rất bất lực.

Nếu như không thể rời đi nhanh chóng thì Đại Ninh chỉ có thể thoải mái ở lại thôi.

Cô cười hi hi nháy mắt với Đỗ Điềm, Đỗ Điềm vô cùng tức giận, bây giờ người không phải do cô ta trị khỏi, cô ta đứng ở đây rõ ràng quá dư thừa rồi, Đỗ Điềm đi vào trong phòng nói: “Anh Triệu Dữ à, nếu chú Triệu không sao rồi thì em về trước nha, hôm khác em với mẹ sẽ đến thăm chú Triệu.”

Triệu Dữ nghe chú Tiền dặn dò, lúc này đang đút nước cho bố Triệu, anh ta nhân lúc rảnh trả lời: “Ừ.”

Triệu Dữ đút nước xong đi ra ngoài thì thấy cô cả đang ngồi trong phòng khách, ăn một thanh kẹo hồ lô dâu tây.

Chiếc đèn lồng tinh xảo trong tay cô được đặt trên bàn, bên ngoài có hơn hai mươi người, người thì cầm đèn lồng đủ màu sắc, người thì cầm đồ ăn vặt, họ đang đợi cô cả nói chuyện.

Đại Ninh nhai kẹo chép chép, cô nói với Triệu Dữ: “Bây giờ thì anh tin tôi chưa.”

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Cảm ơn cô.”

“Ơn lớn không nên nói cảm ơn ngoài miệng được.” Cô chống cằm: “Anh nên báo ơn cho tôi.”

Lúc này tâm trạng Triệu Dữ rất thoải mái, anh ta gật đầu: “Cô cần tôi làm gì?”

Đại Ninh lại vui vẻ: “Tôi đi cả ngày nay, đau chân quá, anh bóp chân cho tôi.”

Triệu Dữ ngước mắt nhìn cô.

Đại Ninh hứ một tiếng, quăng kẹo hồ lô lên người anh ta: “Khi nãy anh nghĩ tôi như thế, tôi còn chưa giận anh đấy, bảo anh bóp chân cho người ta chút thì có làm sao?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch