Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nữ Phụ Trùng Sinh Chí Tôn Y Tiên

Chương 117: Cho ngươi đẹp mắt

Chương 117: Cho ngươi đẹp mắt




Một kỳ nghỉ hè không gặp, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình tự nhiên ở chỗ ghi danh chờ Dương Lam Nhi, đem hết thảy thủ tục làm xong, hai người lại cùng Dương Lam Nhi cùng nhau rời đi.

“Lam Nhi, bạn lúc nào thì rảnh?” Bạch Hân hỏi.

“Có việc sao?” Dương Lam Nhi kinh ngạc hỏi.

“Gia gia của mình a, bạn có rảnh thì giúp gia gia của mình xem một chút.” Bạch Hân cười đến vui vẻ, nàng ta cảm thấy việc làm chính xác nhất cuộc đời này, chính là nhận biết người bạn như Dương Lam Nhi, khiến cho bệnh của gia gia nàng ta từng ngày đều chuyển biến tốt đẹp.

“A, không có đi bệnh viện xem sao?” Dương Lam Nhi bừng tỉnh, thầy thuốc như nàng này, làm việc cũng thực không xứng chức .

“Đi a, chính là người bạn của ba mình kia đã kiểm tra, nói là tế bào ung thư đã không còn bao nhiêu.” Bạch Hân phấn chấn nói ra: “Mình nhớ bạn đã nói, nếu tế bào ung thư không còn, cái dược kia là không thể ăn, cho nên, mới nghĩ tới bảo bạn tới xem một chút.”

“Tốt lắm, ngày mai đi, mình sẽ tới nhà bạn.” Dương Lam Nhi gật đầu, xác thực phải theo dõi quan sát, phụ trách tới cùng .

“Được, Đình Đình cũng tới đi, mẹ cùng nãi nãi mình nhất định sẽ làm đồ ăn ngon.” Bạch Hân quay đầu nhìn về phía Mộ Đình Đình.

“Tốt, mình liền theo Lam Nhi ăn chùa.” Mộ Đình Đình gật đầu, lập tức nhìn thoáng qua Dương Lam Nhi nói ra: “Bất quá, Lam Nhi, bạn dù muốn kiếm tiền cũng phải chú ý thân thể đi, xem sắc mặt bạn, bộ dáng rất tệ.”

Bạch Hân tán thành nói: “Xác thực không tốt lắm, bản thân bạn còn là thầy thuốc, lại phải chú ý a!”

Trở lại thành Thục Đô đã hai ngày, Dương Lam Nhi mặc dù mỗi ngày đều trốn vào không gian dưỡng thần hồn bị thương, nhưng vẫn chưa có tốt toàn bộ, bất quá, bây giờ nhìn lại đã tốt hơn nhiều, nếu bị Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình gặp phải tình huống tệ hại như lúc đụng Tần Mục Diễm, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị cưỡng chế đi bệnh viện đi!

“Hơi mệt mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt.” Dương Lam Nhi sờ sờ mặt, chẳng lẽ sắc mặt nàng còn rất trắng?

Mộ Đình Đình cẩn thận nhìn thoáng qua Dương Lam Nhi, cười ha hả nói: “Nói đến, hai năm này Lam Nhi xinh đẹp ra rất nhiều a, cùng với lúc vừa vào năm nhất, hoàn toàn khác nhau.”

“Mình kiếm được tiền, hắc hắc, khí chất liền không đồng nhất dạng.” Dương Lam Nhi chú ý nói gì đó, loại đề tài này, nàng thật khó mà nói.

“Khí chất là một mặt, mặt này của bạn a, giống như là đang nẩy nở, xinh đẹp rất nhiều, sắp bắt kịp mười đại hoa khôi trường của trường học chúng ta rồi.” Bạch Hân phụ họa lời nói của Mộ Đình Đình: “Hai tháng không gặp, lúc vừa mới gặp thiếu chút nữa không nhận ra, bạn biến hóa dường như có chút lớn.”

Nghe vậy, Dương Lam Nhi trầm mặc, đối với cái này nàng thật ra là biết rõ, kể từ đột phá đến Bẩm Sinh, đi vào Luyện Khí kỳ, rửa gân phạt tủy xong, bề ngoài của nàng tựa hồ có chút biến hóa.

Trở nên xinh đẹp còn bình thường, quan trọng nhất là, khuôn mặt, càng ngày càng giống như bóng dáng đời trước của nàng, Dương Lam Nhi cũng không hiểu là tình huống nào, chẳng lẽ là linh hồn đang cải biến thân thể?

Đời trước, nàng từ nhỏ đến lớn vẫn khiến người ta kinh diễm, rất nhiều người đều nói đùa, bảo nàng đi làm minh tinh, nhưng cuối cùng, nàng thà rằng dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm cơm.

May mà ngũ quan tổng thể vẫn còn, người quen biết mặc dù sẽ kinh ngạc nàng thay đổi, lại sẽ không thật sự không nhận ra.

Cho dù là cầm ảnh chụp ban đầu đến so sánh, cũng là cảm giác khí chất thay đổi, sẽ không để cho người cảm thấy là thay đổi khuôn mặt hoặc là cái khác.

Bất quá, người không quen cũng không nhận ra được, cho nên, gia trưởng của Mộ Đình Đình cùng Bạch Hân lúc trước mua qua trái cây của nàng, cũng không có một ai nhận ra nàng, ngược lại nàng đỡ phải giải thích.

“Mười đại hoa khôi của trường?” Dương Lam Nhi quẫn, nàng đối với hai chữ hoa khôi của trường tương đối không ưa: “Uy uy, bạn quá khoa trương đi!”

Ba người đang cười đùa, đột nhiên từ khúc quanh lao ra một người, thẳng tắp đụng vào trên người Dương Lam Nhi, hai người đều lảo đảo một cái.

Vốn Dương Lam Nhi có thể tránh ra, đáng tiếc bên trái là Bạch Hân, bên phải là Mộ Đình Đình, nàng chỉ có thể lui về phía sau, nhưng ba người các nàng đi gần nhau, nàng mà lui, gặp nạn liền sẽ là Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình.

Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lam Nhi ngược lại bị đụng thẳng.

Khác nhau ở chỗ, Dương Lam Nhi được hai bạn tốt giữ lấy, chỉ là lui về sau một bước nhỏ, mà người đụng, trực tiếp đặt cái mông xuống đất, trong miệng “Ai da” thành tiếng.

Ba người Dương Lam Nhi định thần nhìn lại, lập tức đều sững sờ, lại là một Tiểu Dương Nữu (*cô bé nước ngoài) tóc vàng mắt xanh?

“Ngươi bị gì vậy? Đi đường cũng không nhìn a, còn không tới đỡ ta một cái.” Tiểu Dương Nữu ngược lại cơn tức lớn, giận dữ nhìn chằm chằm Dương Lam Nhi, tựa hồ rất bất mãn bản thân đều đã ngã, sao đối phương lại không có vấn đề gì.

Ba người Dương Lam Nhi đều học khoa Quản lý doanh nghiệp phải buôn bán với nước ngoài, tiếng Anh tự nhiên là muốn qua cửa, nếu không, đại học này liền thật đơn giản, bốn năm trực tiếp thoảng qua.

Cho nên, mặc dù Tiểu Dương Nữu này nói tiếng Anh nhanh như bão bão tố, nhưng Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình vẫn nghe hiểu, lại không cần nói đến Dương Lam Nhi nói tiếng Anh chuyên nghiệp tới mức có thể so với người địa phương.

Vì vậy, ba người đều nhíu mày, giọng nói kia, nội dung kia, là có chủ tâm tìm cớ sao?

“Rõ ràng chính là ngươi không nhìn đường có được hay không? Ngươi từ đường nhỏ xuất hiện, còn trách người khác?” Mộ Đình Đình bất mãn nói.

“Đúng, ngươi không xin lỗi liền thôi, dựa vào cái gì bảo chúng ta phải đỡ ngươi? Còn có thái độ của ngươi là thế nào? Mệnh lệnh cho người giúp việc sao?” Bạch Hân cũng dùng tiếng Anh đáp lại, nói đến Tiểu Dương Nữu kia sững sờ.

Tiểu Dương Nữu vốn chỉ là có thói quen trách mắng, hơn nữa nói tiếng Anh thì phần lớn người Hoa căn bản nghe không hiểu, cho nên nàng ta cây ngay không sợ chết đứng, không kiêng nể gì cả.

Ai ngờ, đột nhiên đụng vào ba người, lại có thể nghe hiểu lời nói của nàng ta, còn có thể nói lại, mặc dù có chút cường điệu có chút quái lạ, nhưng đến cùng cũng không ảnh hưởng đến giao thiệp.

Tiểu Dương Nữu bỗng chốc đứng lên, trực tiếp vỗ vỗ cái mông: “Các ngươi đụng phải ta, cho các ngươi đỡ một cái thì như thế nào? Người Hoa không phải là rất hiểu lễ sao? Các ngươi như thế nào lại không có tố chất như thế?”

Mộ Đình Đình cùng Bạch Hân lập tức phát hỏa, Dương Lam Nhi đè lại hai người bọn họ, cười dịu dàng xem Tiểu Dương Nữu kia, ánh mắt lạnh lùng: “Chúng ta lễ phép, đó là phẩm chất tốt của chúng ta, đối với người bình thường tự nhiên là lấy lễ đối đãi, nhưng là loại này dã man không hiểu chuyện như ngươi, chúng ta còn phải bồi khuôn mặt tươi cười sao? Ta xem ngươi là cảm thấy người Hoa chúng ta dễ khi dễ lắm phải không?”

“Còn có, người Y quốc không phải là nói mình là thân sĩ (*người lịch sự), dạng này của ngươi cũng là biểu hiện có tố chất?”

Tiểu Dương Nữu sững sờ, lập tức bất thiện lại cảnh giác nhìn Dương Lam Nhi: “Làm sao ngươi biết ta là người Y quốc? Ngươi là ai phái tới?”

Dương Lam Nhi châm chọc: “Ngươi không có bệnh đi, nghe giọng nói của ngươi, ta còn có thể không biết rõ ngươi là người nước nào sao?”

Đời trước nàng tiếp xúc với nhiều khách hàng như vậy, tự nhiên có thể phân biệt ra là cái giọng gì.

“Ngươi...” Tiểu Dương Nữu kia cũng không biết là bị giẫm đạp phải cái đuôi mèo nào, thế nhưng nổi trận lôi đình, mắt thấy nói không lại liền muốn động thủ .

Nhìn thấy Tiểu Dương Nữu tượng hình tượng dáng vung quyền đến, đồng tử Dương Lam Nhi co rụt lại, đem Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình đẩy ra, một phen chế trụ cổ tay của Tiểu Dương Nữu, trực tiếp đem cánh tay kia vặn ra sau lưng đè xuống.

“Ngươi, buông ra ta, có nghe hay không? Nếu không ta cho ngươi đẹp mắt!” Tiểu Dương Nữu che bả vai kêu đau, khuôn mặt rối rắm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch