Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phản Diện Siêu Cấp

Chương 90: quang minh chính đại

Chương 90: quang minh chính đại




Trải qua chín chín tám mươi mốt trắc trở, lúc này mới Niết Bàn Trọng Sinh, không chỉ có ổn định cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, còn thành công đạt được võ đạo chi tâm kiên định, thậm chí còn lĩnh ngộ ý cảnh...

Tất cả, tất cả mọi thứ, cũng chính là để đánh bại Trần Khuynh Địch!

Kết quả, vào thời điểm hắn khổ cực như thế, địch nhân vốn có của hắn, thiên tài cường đại đến đáng sợ, cao ngạo, bá đạo trong ấn tượng của hắn...thế mà lại đoạ lạc ở Thành Thanh Đế!

Chìm ở trong sắc đẹp, há lại là cách làm của anh hùng? !

Hỗn đản!

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi cái tên này, ngươi cái tên này..." Long Ngạo Thiên chửi ầm lên, nhịn không được phát tiết ra sự tức giận ở trong lòng: "Ngươi làm như vậy sẽ xứng đáng với những gì ta đã bỏ ra hay sao?"

Chúng nữ: "! !! !! !!"

Toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh đón khách trong nháy mắt này liền hạ xuống tới điểm đóng băng.

"Ặc! Ngươi nói cái gì vậy! Ta không phải, ta không có, ngươi đừng có nói mò a!"

Sắc mặt của Trần Khuynh Địch tái xanh, ánh mắt nhìn về phía đông đảo Tộc trưởng đại tộc Trấn Cương lập tức trở nên hết sức âm trầm, khiến cho sắc mặt của mấy vị Tộc trưởng đại tộc Trấn Cương trắng nhợt, bất quá một vị Tộc trưởng cầm đầu lại kịp phản ứng.

"Ừm, chuyện này...là do chúng ta nhìn thấy nhân thủ ở trong Phủ Thành Chủ trống rỗng, cho nên đặc biệt đưa tới một ít nha hoàn trong tộc, thuận tiện chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho Trấn Cương Sứ đại nhân, một cái Phủ Thành Chủ to lớn như vậy, dù sao cũng phải có mấy phần khí phái mới được, không ngờ được là Trấn Cương Sứ đại nhân cũng không hài lòng, đây cũng là do sai sót của chúng ta..."

"Ừm?" Chúng nữ sững sờ, chẳng lẽ không phải là do Trần Khuynh Địch yêu cầu, sau đó chợt suy nghĩ một chút, vậy mà còn cảm thấy lời này còn có mấy phần đạo lý, dù sao thì thân làm Phủ Thành Chủ Thành Thanh Đế, không có một chút khí phái cũng xác thực là không thể nào nói nổi, nhưng mười hai vị mỹ nữ này...

"Không cần nói nhiều!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên đứng dậy, hăm hở nói ra.

"Bản tọa là Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, một lòng đều là làm công vì dân, mặc dù thời gian đến nhận chức không dài, nhưng mà cho tới bây giờ đều là lao tâm lao lực, chưa từng có bất luận hành vi gì vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân! Hảo ý của các ngươi ta đã rõ ràng, nhưng Phủ Thành Chủ trống trải như vậy chính là một điểm tốt! Như vậy mới có thể thể hiện sự quang minh chính đại, liêm khiết thanh bạch của bản Trấn Cương Sứ!"

Chúng Tộc trưởng: "..."

"Tốt rồi, tốt rồi! Tranh thủ thời gian tản đi đi! Lỗi lầm của các ngươi cùng với chuyện cũ bản Trấn Cương Sứ cũng sẽ bỏ qua, không tiễn!"

Vừa dứt lời, Trần Khuynh Địch liền lấy một tốc độ nhanh nhất, trực tiếp chuồn mất.

Không thể ở lại cái địa phương quỷ quái này!

Sau khi trở lại mật thất bế quan, Trần Khuynh Địch mới xem như là hơi an tâm.

Ở một cái thế giới lạnh lẽo như thế, quả nhiên là chỉ có căn mật thất nhỏ này mới có thể mang đến một chút ấm áp cho hắn.

"Chuyện kia...Đại nhân?" Ở cửa ra vào truyền đến thanh âm của Trương Hiền Trung, Trần Khuynh Địch lập tức giận dữ không có chỗ phát tiết: "Ngươi đi vào cho ta!"

"Vâng, vâng!" Trương Hiền Trung lập tức chạy vào, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: "Không biết đại nhân có gì phân phó? Chỉ cần là việc thuộc hạ có thể làm được, thì sẽ không chối từ!"

"Đừng nói những thứ vô dụng này, trước tiên ngươi nói cho ta nghe một chút đi, vì sao đám Tộc trưởng kia lại đưa mỹ nữ đến? !"

"A?" Trương Hiền Trung sững sờ, sau đó lập tức lộ ra biểu tình vô cùng tức giận: "Ta cũng không rõ ràng những tộc trưởng kia vì sao lại làm ra chuyện như thế này, thật sự là quá không chu đáo! Xin đại nhân ngài yên tâm, thuộc hạ vừa rồi đã phi thường nghiêm túc, hết sức chăm chú răn dạy bọn họ!"

"Ừm! Làm rất tốt!" Trần Khuynh Địch vỗ vỗ vào bả vai của Trương Hiền Trung, độ thiện cảm đối với hắn một lần nữa lại tăng lên không ít.

Mà đúng vào lúc này, thân thể của Trương Hiền Trung đột nhiên trầm xuống, xích lại gần một chút, đặc biệt nhỏ giọng nói ra: "Bất quá đại nhân, mấy vị Tộc trưởng đưa tới...ừm, mấy vị mỹ nữ được đưa tới kia, còn chưa rời đi đâu..."

"Cái gì? !" Trần Khuynh Địch lập tức trở mặt nói: "Nhanh! Đưa hết trở về cho ta! Ta cũng không phải đến Thành Thanh Đế để làm thứ này, nếu để cho sư đệ sư muội của ta thấy được, bọn họ chẳng phải là sẽ hiểu lầm ta? ! Trước đó xem như đã lừa dối trót lọt, nhưng cũng không đại biểu cho việc là không có lần sau!"

"Điểm ấy xin đại nhân cứ yên tâm!" Trương Hiền Trung vỗ bộ ngực, tuyệt đối trung thành nói: "Ta đã phân phó, ở trong Phủ Thành Chủ, chính là ở xung quanh căn mật thất này của ngài, ngoài định mức xây dựng thêm một chút gian phòng, vừa vặn có thể an bài cho những mỹ nữ này, lại bố trí trận pháp ở bên ngoài, thuộc hạ cam đoan sẽ không có ai phát hiện ra..."

"Hửm? !" Thần sắc của Trần Khuynh Địch đọng lại, không thể ức chế một màn tà niệm ở trong lòng, giật giật.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao thì Trần Khuynh Địch cũng là nam nhân mà, trong lòng chắc chắn sẽ có một chút tà niệm trái ôm phải ấp như vậy, không bằng nói Trần Khuynh Địch thân làm Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, là đại danh nhân có vô số fan nữ, đến bây giờ còn không chưa làm qua hành vi vùi hoa dập liễu nào, đã là phi thường khó có được.

Nhưng vừa nghĩ tới bốn đạo ánh mắt vừa rồi ở phía sau lưng, Trần Khuynh Địch liền bỗng nhiên rùng mình một cái.

"Không, không được! Tuyệt đối không được!" Trần Khuynh Địch vô cùng kiên định lắc đầu: "Bản Trấn Cương từ trước đến nay quang minh chính đại..."

"Thuộc hạ biết rõ, nhưng chi phí cũng không quá lớn."

"Liêm khiết thanh bạch..."

"Ta hiểu được đại nhân, cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không bại lộ..."

Trần Khuynh Địch: "..."

"Đại, đại nhân?" Trương Hiền Trung đột nhiên có một chút chột dạ, khá là ủy khuất nhìn Trần Khuynh Địch, không biết vì sao đối phương đột nhiên lại dùng một loại ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn hắn.

"Hiền Trung a."

"Đại nhân?"

"Không nghĩ tới a, không nghĩ tới, cái tên mắt to mày rậm như ngươi thế mà cũng học được cách làm này a..."

"Làm sao vậy...đại nhân, đây chỉ là một chút xã giao rất cơ bản mà thôi, ở quan trường Đại Càn là một chuyện rất bình thường, bất quá đại nhân nếu như thật sự không cần, ta cũng có thể thay ngài từ chối..."

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi!" Ngón tay của Trần Khuynh Địch run rẩy, trong lòng tiến hành một phen giãy dụa kịch liệt: "Ngươi xác định sẽ không bị người khác phát hiện ra?"

"Ta cam đoan!"

"Khụ khụ, vậy liền..." Ngay vào trước khi Trần Khuynh Địch không tự chủ được muốn gật đầu, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm quét sạch toàn thân, cơ hồ theo bản năng, thay đổi ý nghĩ: "Thôi được rồi, bản Trấn Cương Sứ thế nhưng là thanh quan, hơn nữa lại có nhiều sư huynh đệ cùng với sư huynh muội như vậy, không thể được!"

"Ấy?"

"Sư huynh?"

Lời còn chưa dứt, ở cửa mật thất liền truyền đến một đạo thanh âm thanh thúy, rõ ràng là Trần Tiêm Tiêm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch