Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 284: Bữa tiệc

Chương 284: Bữa tiệc


Nếu chỉ nhìn từ góc độ phái hệ, tuy Tống Kiều Sinh thất bại trong lần tranh đoạt ghế bí thư Hoài Hải, nhưng Tống hệ ở Hoài Hải vẫn được xem là tương đối thành công.

Năm 92, 93, chỉ có một số ít thành viên ngoại vi của Tống hệ phát triển ở Đông Hoa như Trần Minh Đức, Đàm Khải Bình, địa vị chính trị cũng bình thường, không có dấu ấn gì sắc nét.

Trần Minh Đức bất ngờ chết bệnh, thế lực Tống hệ ở Hoài Hải hẳn nên càng điêu linh mới đúng; Nhưng bất ngờ là Đàm Khải Bình nhân cơ hội chộp được ghế bí thư thị ủy, một mình ông ta đến Đông Hoa, không chỉ thành công áp chế được thế lực địa phương, còn khiến các phương diện công tác khác có tiến bộ rõ rệt.

Trong thời gian một năm đã qua, các thế lực chính thương có liên hệ với Tống hệ đã thêm nhanh tốc độ thẩm thấu vào Đông Hoa, có xu thế vây quanh Đàm Khải Bình, phát triển nơi đây thành một cứ điểm cả về chính trị lẫn kinh tế… Đồng thời Đàm Khải Bình hợp tung liên hoành với trên tỉnh, cùng dòng chính của bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, hiện nhiệm chánh văn phòng thị ủy Tô Duy Quân kết thành đồng minh thân cận. Cộng thêm Tống Bính Sinh được điều đến Hoài Hải đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, Tống hệ đã đâm xuống căn cơ ở đây, ảnh hưởng không thể xem nhẹ.

Còn chuyện Thẩm Hoài và Mai thép quật khởi, trong mặt đám quan viên khác hệ như Từ Bái, chỉ có thể tính là một bộ phận thế lực Tống hệ cắm rễ ở Đông Hoa thôi, không cần quá quan tâm đặc biệt.

Không thể nói cách nhìn của Từ Bái có vấn đề, Điền Gia Canh lật kỷ yếu hội nghị đàm phán giữa Fuji và chính quyền Đông Hoa cho Từ Bái xem.

Từ Bái nhìn qua phương án sơ bộ, trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc, ngước mắt hỏi Điền Gia Canh: “Mai thép và thị ủy Đông Hoa có mâu thuẫn?”

Giữa Mai thép và thị ủy Đông Hoa tồn tại mâu thuẫn, cũng có nghĩa giữa hai người Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình tồn tại mâu thuẫn.

Điền Gia Canh cười cười, nói: “Lúc nãy tôi nói rồi, cái cậu Thẩm Hoài kia cá tính rất mạnh, nhưng sau lưng chuyện này đến cùng đã xảy ra vấn đề gì tôi cũng không rõ ràng. Trước khi cậu qua đây, tôi và Lý Cốc đang bàn chuyện này.

“Xem ra Đông Hoa không phải là một khối thùng sắt a.” Từ Bái cười nói: “Chúng ta không có ai quen biết con người Đàm Khải Bình, vấn đề cụ thể là gì không đoán được…”

Từ Bái ngược lại khá cao hứng khi thấy giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình xuất hiện mâu thuẫn, điều này cũng có nghĩa lực lượng Tống hệ ở Hoài Hải sẽ bị phân rã, ít nhất là xét theo một nghĩa nào đó.

Tuy trước mắt ở Đông Hoa Tống hệ lấy Đàm Khải Bình làm trung tâm, nhưng không phải đơn giản rằng Đàm Khải Bình dựng được quyền uy của bí thư thị ủy ở Đông Hoa là có nghĩa đã đâm xuống căn cơ.

Mà sự quật khởi của Mai thép, theo đó điện lực Đông Nam, Hồng Cơ, ngân hàng thương nghiệp, Trường Thanh, Hải Phong theo nhau tiến vào đầu tư, thống nhất thành một đám có lợi ích thống nhất, thậm chí cột cả tiền trình phát triển của Đông Hoa trong tương lai lên chiến xa, đó mới xưng là đâm xuống căn cơ.

Như nay Đàm Khải Bình chủ đạo dự án hùn vốn với Fuji, thái độ Mai thép lại tiêu cực ứng đối, khiến người ngoài có thể nhận ra chắc chắn có vấn đề gì đó, cũng khiến họ cảm giác thấy hạnh tai lạc họa.

Từ Bái cười tiếp tục nói: “Mấy ngày trước nghe nói đại biểu Fuji buông bỏ đàm phán với tập đoàn tỉnh thép, chạy đến Đông Hoa bàn chuyện hùn vốn, tôi cũng bị hù nhảy dựng. Có điều nghĩ lại thì cũng hết cách, điều kiện tỉnh thép hạn chế nhiều quá, không trách đám người Nhật được. Tôi chỉ bận tâm Đàm Khải Bình sẽ cực lực thúc đẩy Mai thép và Fuji hợp tác thành công. Điền bí thư, anh nghĩ mà xem, đợi hai ba năm sau, dự án hùn vốn dần đi vào ổn định, Đàm Khải Bình lại thúc đẩy sát nhập Mai thép và thị thép, lúc đó nào còn ai dám nói ra nói vào. Khi ấy Đông Hoa sẽ xuất hiện một tập đoàn tương đương tỉnh thép, làm đầu tầu kéo cả ngành công nghiệp thành phố đi lên. Dạng tập đoàn như thế lại bị Tống hệ khống chế trong tay, đối với chúng ta hoàn toàn không phải tin tức tốt a…”

Điền Gia Canh tin tưởng phán đoán của Từ Bái, có điều kết luận về vấn đề này, Từ Bái cho rằng là xấu, hắn thì ngược lại, chẳng qua giờ không tiện nói ra thôi.

Trừ khác biệt phái hệ ra, Điền Gia Canh còn biết Từ Bái coi Đàm Khải Bình là đối thủ cạnh tranh trực tiếp chiếc ghế thường vụ tỉnh ủy với mình, tuy không quan tâm đặc biệt đến Mai thép lắm, nhưng theo dõi tình hình Đông Hoa lại phi thường sát sao, còn hơn cả hắn và Lý Cốc.

Điền Gia Canh cười cười, nói: “Dự án hùn vốn với Fuji, thái độ của Mai thép khá tiêu cực, tôi và Lý Cốc lại bận tâm thị thép không đủ năng lực làm tốt dự án này…”

“Mai thép là dị số, không biết từ đâu chui ra ; nhưng tình hình thị thép thì kém hơn tỉnh thép nhiều. » Từ Bái nói: “Điền bí thư, nếu anh đã bận tâm thị thép không đủ năng lực làm tốt dự án, hay là để tỉnh thép cùng tham dự vào. Đương nhiên, không cần làm quá trực tiếp, chỉ cần nói là trên tỉnh có chỉ thị lợi dụng hết thảy nguồn lực, đảm bảo dự án hùn vốn thành công. Khi đó tỉnh thép mới có cớ chen chân vào.”

Điền Gia Canh khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì cụ thể, hắn biết Từ Bái kiến nghị muốn mình nhân cơ hội này trộn cát vào Đông Hoa.

Từ Bái ngồi thêm một lúc rồi cáo từ rời đi, Lý Cốc nói: “Tôi cảm thấy kiến nghị của Từ Bái không phải không khả thi. Cũng không phải là muốn hạn chế Mai thép hay Đông Hoa phát triển. Mấy năm nay tỉnh thép làm ăn hơi xuống dốc, có liên quan trực tiếp đến tính cục hạn trong khu mỏ sắt, tiếp tục phát triển thì quy mô cũng bị hạn chế, cần chúng ta xúc tiến thêm một ít cơ hội để chuyển cơ. Hiện tại sắt thép là ngành công nghiệp mũi nhọn của Hoài Hải, nếu tập đoàn tỉnh thép có thể quật khởi được như Mai thép, đối với kinh tế toàn tỉnh sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn…”

Điền Gia Canh nhíu mày suy tư một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với Lý Cốc: “Cậu gọi điện cho Tống Bính Sinh, nói sắp đến đông chí rồi, kiến nghị các đồng sự cũ ở bộ Nông nghiệp trong tỉnh Hoài Hải tụ lại làm bữa gặp mặt.”

Điền Gia Canh muốn đơn độc tiếp xúc với Thẩm Hoài, động tĩnh sẽ quá lớn. Nhưng hắn và Tống Bính Sinh tuy thuộc hai phái hệ, nhưng trước đây từng là thượng hạ cấp nhiều năm trong bộ Nông nghiệp, lại cùng được điều tới Hoài Hải, nói gì thì cũng có vài phần tình hương hỏa.

Hắn mời Tống Bính Sinh gặp mặt, có thể nói là hòa hoãn quan hệ giữa hai bên, giống như hồi đầu năm hắn tới chúc thọ Tống Hoa vậy, người khác sẽ không có lý gì để nói ra nói vào… Nếu dưới tình hình đó, hướng Thẩm Hoài hỏi dò sự phát triển của Mai thép và một số chi tiết trong dự án hùn vốn cũng sẽ không quá đột ngột.

Lý Cốc gật đầu, con người Tống Bính Sinh rất vô vị, nhưng rốt cuộc bọn hắn đã cộng sự nhiều năm trong bộ Nông nghiệp, gọi điện thoại sang hỏi thăm cũng không sao cả.

“Tống tỉnh trưởng, tôi là Lý Cốc, Điền bí thư đang nhắc tới thịt dê nướng BK, bảo tôi đến đông chí thì dọn một bàn, mời đồng sự cũ trong bộ Nông nghiệp đến làm một bữa. Tôi nghĩ đến Hoài Hải mấy tháng nay chắc Tống tỉnh trưởng cũng nhớ dư vị thịt dê nướng rồi, hay là đến lúc đó mọi người tụ lại cho thân mật. Đúng rồi, Thẩm Hoài có thường lên Từ Thành chơi không? Hồi ở BK có gặp cậu ấy một lần trong Phong trạch viên, ấn tượng rất sâu a. Nếu đông chí cậu ấy tới Từ Thành đoàn tụ với Tống tỉnh trưởng thì tiện quá…. Thành tích cậu ấy làm được ở Đông Hoa rất xuất sắc, tôi phải hướng cậu ấy học tập thêm kinh nghiệm mới được. Cái gì? Ngày mai cậu ấy sẽ tới Từ Thành, ngày mai sang Anh khảo sát dự án, đến Đông chí chưa hẳn đã về nước…”

Lý Cốc bịt lấy ống nói, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn sang Điền Gia Canh, Điền Gia Canh làm dấu tay, nếu lời đã xuất khẩu, vậy hẹn gặp Thẩm Hoài ngay ngày mai luôn.

Lý Cốc nói tiếp: “Điền bí thư nói tối mai bận công vụ, tôi thì không sao cả, hình như đã lâu hai chúng ta chưa ngồi ăn cơm với nhau rồi nhỉ. Nếu ngày mai Tống tỉnh trưởng không bận việc thì để tôi làm chủ, mời Tống tỉnh trưởng và Thẩm Hoài một bữa, thế nào… Được, vậy cứ thế đi!”

Lúc nhận điện thoại từ Lý Cốc, Tống Bính Sinh đang ngồi trong xe, chuẩn bị vào sân.

Từ căn biệt thự mà tỉnh chính phủ sắp xếp cho hắn có thể nhìn sang chỗ Điền Gia Canh ở bên kia hồ. Tống Bính Sinh xuống xe, cách qua bờ rào nhìn lại, chỉ thấy lầu ba bên đó vẫn sáng đèn, không biết Lý Cốc có phải đang ngồi ở đó gọi điện không?

“Anh tư, ngây ngẩn gì thế, hay là thấy em lại trách sang đây chực cơm?” Tạ Hải Thành đi xuống thềm, thấy Tống Bính Sinh cầm điện thoại đứng giữa sân mà không vội vào nhà, nên cười hỏi.

Hồi xưa Tạ gia, Tống gia cùng sinh hoạt trong một con hẻm ở BK, anh em nhà họ Tạ chỉ nhỏ hơn Tống Bính Sinh, Tống Kiều Sinh, Tống Văn Tuệ mấy tuổi, từ nhỏ đã gọi quen anh hai, anh tư, chị bảy, giữa đây đó cũng không cảm thấy thế có gì không phải.

“Hải Thành đến đấy à, trên đường thuận lợi chứ?” Tống Bính Sinh hỏi.

“Từ Thành và HK mở đường bay, giờ đi lại cũng tiện nhiều.” Tạ Hải Thành nói.

Tống Bính Sinh giơ giơ điện thoại trong tay, nói: “Lý Cốc vừa gọi điện cho anh, nói Điền Gia Canh có ý đến đông chí thì tụ tập gặp mặt đồng sự trong bộ Nông nghiệp cũ; nghe anh bảo đến đông chí chưa chắc Thẩm Hoài đã về nước, Lý Cốc liền chuyển sang hẹn anh và Thẩm Hoài ngày mai ăn cơm…”

“Tròng mắt Điền Gia Canh vẫn nhìn chằm chằm Đông Hoa a.” Tạ Hải Thành nhạt nhẽo mà cười, nói: “Chắc bọn hắn biết thái độ Thẩm Hoài trong dự án hùn vốn rồi, trực tiếp tìm Thẩm Hoài tiếp xúc, sợ là muốn tìm hiểu xem có khe hở để luồn vào đây…”

“Ai!” Tống Bính Sinh than dài một hơi, nói: “Anh để út bảy gọi điện cho nó, muốn nó tôn trọng Đàm Khải Bình, hắn lại còn tỏ thái độ như thế, hận không khiến người trong thiên hạ biết nội bộ chúng ta không đoàn kết vậy, biết nói nó thế nào bây giờ?”

Tống Bính Sinh còn đang đau đầu không biết nên làm sao mới kéo được Thẩm Hoài đến ăn cơm ngày mai đây, hắn cũng chỉ mới biết chuyện ngày mai Thẩm Hoài lên tỉnh trú một đêm, ngày mốt sẽ sang Anh từ chỗ Đàm Khải Bình… Sau khi tới Hoài Hải, hai cha con chưa hề liên hệ trực tiếp lần nào. Lại không thể nói thẳng với Lý Cốc, rằng kẻ làm cha như hắn, nhưng chưa chắc đã gọi nổi đứa con đến ăn một buổi cơm.

Tống Bính Sinh đưa điện thoại cho tài xế Ngụy Nhạc, nói: “Cậu gọi điện cho Thẩm Hoài, nói với nó chuyện phó chánh văn phòng thị ủy Lý Cốc hẹn ăn cơm.”

Ngụy Nhạc khá ngạc nhiên, nhưng cũng không nhiều lời, tiếp lấy điện thoại liền bấm số Thẩm Hoài.

Tống Bính Sinh không quan tâm Ngụy Nhạc ăn nói ra sao trong điện thoại mà trực tiếp cùng Tạ Hải Thành đi vào nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh, tiếp đó liền thấy con gái Tạ Hải Thành, Tạ Chỉ từ trên cầu thang đi xuống, mới cười nói: “Chậc, chậc, bác còn tưởng sao trong nhà lại lấy đâu ra tiếng chim khách, hóa ra là con bé này đến chơi.”

Tạ Chỉ mở to mắt, nói: “Bác còn nói, cháu đến Từ Thành đã ba ngày rồi mà chưa gặp bác được một lần, mới rồi còn cùng tiểu Đường và cô đoán xem lúc nào bác mới về được?”

Tống Bính Sinh cười nói: “Con bé này, có thời gian rảnh sao không lên BK tìm Hồng Kỳ, lại tới Từ Thành làm cái gì?”

“Hồng Kỳ mới thăng chính xứ, tâm tư cho sự nghiệp đang nặng, đâu có thời gian bồi cháu? Hơn nữa, cháu cũng lười để ý đến anh ấy, qua đây chơi với tiểu Đường và cô không phải vui hơn à…” Tạ Chỉ cười tươi như hoa nói.

Lúc này Ngụy Nhạc cầm điện thoại đi vào, nói với Tống Bính Sinh: “Thẩm Hoài nói ngày mai cậu ấy có hẹn gặp mặt với giám đốc chi nhánh ngân hàng thương nghiệp Diêu Vinh Hoa, hỏi Tống tỉnh trưởng định sắp xếp mấy giờ thì ăn cơm…”

Nghe đến tên Thẩm Hoài, mặt Tạ Chỉ tức thì sa sầm lại, không khách khí nói: “Sao hắn còn có mặt mũi vào nhà này?” Lại ngang ngược nói: “Bác, bác định tổ chức tiệc à, cháu cũng tham gia…”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch