Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 329: Nhân mạch

Chương 329: Nhân mạch


Tống Hồng Quân thấy sự tình hơi quanh co phức tạp, bèn thả điện thoại xuống, không vội gọi điện cho Cảnh Kiến Hoa, lấy thuốc và bật lửa ra đặt lên bàn trà, nói: “Ai hút thuốc thì tự phục vụ nhé….”

Trong vòng thái tử đảng ở thành tứ cửu, Tống Hồng Quân được tính là số ít rất hòa khí rồi, song không hòa khí đến nỗi tự chìa thuốc ra mời hạng vô danh tiểu tốt… Thẩm Hoài cầm thuốc lên, xé ra, chia cho Trần Binh, Hồ Quân, Trương Hạo, Cố Tử Cường.

Trình Nguyệt cầm gói thuốc mà Thẩm Hoài vừa chia xong lên nhìn, hóa ra cũng chỉ là Trung Hoa vỏ cứng, bèn vươn tay ra lắc lư trước mặt Trương Hạo, nói: “Thuốc này thứ bậc còn thua cả thuốc cậu hút a…”

Trương Hạo đỏ bừng cả mặt, biết Trình Nguyệt muốn cầm chuyện hôm qua ra trêu mình…. Rất nhiều chuyện bọn hắn còn chưa rõ ràng, song khác với Cố Tử Cường say bất tỉnh nhân sự không biết gì, hắn, Hồ Quân và Trình Nguyệt, Hồ Mân đều đã gặp mặt Tống Hồng Quân hôm qua, lúc ở trong bệnh viện.

Tống Hồng Quân thấy Thẩm Hoài không có gì đáng ngại, bắt chuyện mấy câu với Trương Hạo, Hồ Quân, hỏi qua về chuyện uống rượu, cũng không tiếp xúc quá nhiều liền theo vợ chồng Tống Văn Tuệ, Thành Di, tiểu Ngũ đi trước.

Hiện tại Trương Hạo, Hồ Quân còn không biết thân phận Thẩm Hoài đến cùng ra làm sao, nhưng từ chiếc xe của thị ủy BK đêm qua, sự quan tâm của chủ nhiệm văn phòng đại diện Đông Hoa ở BK đối với Thẩm Hoài, cùng với phó giám đốc bệnh viện quân y BK tự thân đến hỏi qua tình hình người bệnh, đủ biết tuy Thẩm Hoài làm quan viên cơ sở dưới địa phương, song gia thế không hề đơn giản như mình từng tưởng tượng, người như mình cũng tuyệt không có tư cách lên mặt với người như bọn hắn.

Trương Hạo, Hồ Quân chưa từng nghe qua về công ty Hồng Cơ, nhưng bọn hắn biết công ty Bác Chúng mà Cố Tử Cường đang công tác là dạng xí nghiệp ra làm sao.

Là cơ địa chuyên sản xuất thiết bị phát điện của viện thiết kế số bốn, trực thuộc bộ Cơ Giới Công Nghiệp, tuy Bác Chúng chỉ là đơn vị cấp xứ, nhưng lượng sản phẩm sản xuất mỗi năm có giá trị lên tới 2-3 tỷ, mấy xưởng sản xuất trong tay giải quyết công ăn việc làm cho gần 5000 người.

Tuy Cảnh Kiến Hoa chỉ là phó tổng giám đốc Bác Chúng, nhưng ở trong mắt những người như Trương Hạo, Hồ Quân thì đã là quyền quý cao không thể chạm… Nhìn tư thái vừa rồi của Tống Hồng Quân, tựa hồ như một cuộc điện thoại là có thể “triệu hồi” Cảnh Kiến Hoa đến trước mặt, bọn hắn có tư cách gì để nói Trung Hoa cứng mà Tống Hồng Quân hút có thứ bậc thấp hơn Trung Hoa mềm mà bọn hắn thường hút.

Tống Hồng Quân không rõ sự thể chi li đêm qua, nghe không hiểu vì sao Trương Hạo nghe Trình Nguyệt nói vậy lại phản ứng cường liệt đến thế, nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hoài dò hỏi.

Nếu Thẩm Hoài thật muốn cân so đong đếm với Trương Hạo, thì đã không cần cắn răng chuốc trọn ba ly rồi chờ đến hiện tại mới giẫm lên mặt y.

Làm người trọng yếu nhất là cốt khí…

Trước mặt người có địa vị không đến nỗi tự hạ thấp bản thân, ăn nói khép nép dè chừng; trước mắt người có địa vị không như mình cũng có thể phóng tư thái xuống, đừng bức người quá đáng…. Về phần đối đãi với đám Phan Kiến Quốc, Cao Tiểu Hổ, Vương Tử Lượng trước đây, đó chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ; có một số người phẩm đức quá thấp kém, phải dùng thủ đoạn độc, lấy ác chế ác mới khiến bọn hắn nhớ đời.

Chẳng qua quan hệ giữa Trình Nguyệt và Trương Hạo rất tốt, nói chuyện cũng tùy ý. Đến giờ nàng vẫn bất mãn với hành động hôm qua của Trương Hạo, hại mọi người thiếu chút thì xảy ra chuyện,

Nàng mượn đặc quyền của một người phụ nữ xinh đẹp, kiếm cớ chọc ngoáy Trương Hạo mấy câu thì cũng thôi; Thẩm Hoài không đến nỗi phải theo gót giẫm lên mặt Trương Hạo cho hả giận.

“Cái gì mà cao với thấp, hút nhiều rồi mới thấy Trung Hoa nhẹ quá, không có cảm giác mấy….” Thẩm Hoài đưa tay về phía Trần Binh, nói: “Trần chủ nhiệm, chỗ anh còn Kim Diệp không, đưa ra cho mấy người Hồng Quân thử thuốc của Đông Hoa chúng ta….” Nhẹ nhàng đổi chủ đề, giúp Trương Hạo hóa giải lúng túng trước mắt.

Trần Binh lấy thuốc ra, chìa một điếu cho Tống Hồng Quân, nói: “Lát nữa Tống tổng thử một điếu Kim Diệp của Đông Hoa xem sao…” Nói rồi thả thuốc xuống cạnh bàn: “Hôm qua Đường viện trưởng, Tống tổng đã phê bình tôi rồi, nói không thể để thanh niên dính thuốc, dính rượu, thuốc này tôi không thể chủ động mời Thẩm Hoài được.”

“Không có cô út ở đây, trưa nay cô ấy phải lên máy bay về Giang Ninh rồi, sợ cái gì a.” Thẩm Hoài khom người, cầm gói thuốc lên, rút một điếu, lại đưa cho Trương Hạo, Hồ Quân: “Mấy cậu cũng thử một điếu…”

Trần Binh nhìn một màn trước mắt, thầm tự cảm khái: “Triệu Đông, Dương Hải Bằng và rất nhiều cốt cán của Mai thép hiện thời, đa phần đều là những nhân tài mà hồi trước Hùng Văn Bân bồi dưỡng trong thị thép, lúc ấy lại chỉ nghe mệnh Thẩm Hoài ra sống vào chết cũng không phải là không có duyên cớ.

“Đúng rồi, chuyện giữa cậu và Cảnh Kiến Hoa đến cùng là thế nào?” Tống Hồng Quân lại hỏi Cố Tử Cường.

Cố Tử Cường nói qua sơ lược, hôm qua Tống Hồng Quân lại không có mặt trong bữa rượu, nghe một lúc mà vẫn không rõ ràng ngọn nguồn… Đương nhiên hắn mở miệng hỏi đơn thuần là bởi thấy Thẩm Hoài có vẻ khá coi trọng đám bạn học này, không thì cũng chả cần đi hỏi kỹ làm gì cho rách việc.

Thẩm Hoài biết Cố Tử Cường nói ra thì không tiện, liền thay hắn giải thích qua một lần chuyện Cố Tử Cường và Trình Nguyệt định kết hôn, muốn xin phòng từ đơn vị cho Tống Hồng Quân nghe.

Thẩm Hoài không biết chính sách phân phòng trong xí nghiệp bộ ủy hiện nay như thế nào, song nghĩ đến Cố Tử Cường mới công tác trong Bác Chúng hơn hai năm, dù được phân nhà thì khả năng cũng là phòng đơn trong hẻm, trình tự phải làm cũng rất nhiêu khê, loại nhân viên mới tham gia công tác như hắn mà muốn gấp gáp được phân nhà để kết hôn, đúng là cần nhìn sắc mặt lãnh đạo… Rất hiển nhiên, ở phương diện này Cố Tử Cường bị lãnh đạo gây khó dễ.

Nếu Cố Tử Cường bởi lãnh đạo cố ý gây khó dễ mà căm phẫn từ chức, không hề có nguyên nhân nào khác, Thẩm Hoài có thể nhờ Tống Hồng Quân ra mặt dàn xếp một cái. Chẳng qua, nhìn bộ dạng của mấy người Cố Tử Cường, hình như ý định từ chức đã sớm được cân nhắc, hắn muốn nghe xem đến cùng thì bọn họ có ý định như thế nào, rồi tìm cách giải quyết thích hợp sau.

“Có phải cậu đã sớm có ý định từ chức khỏi Bác Chúng, hôm qua chỉ là cái cớ?” Thẩm Hoài hỏi.

“…” Cố Tử Cường xoa xoa tay, nói: “Trước nay Hồ Quân vẫn làm đại lý cho một xưởng thiết bị nhỏ ở Thạch Hà. Xưởng thiết bị này chủ yếu sản xuất máy biến thế loại nhỏ, kỹ thuật, trình độ quản lý đều lạc hậu rồi, sản phẩm cũng không bán được nhiều, hiệu ích rất bình thường, giờ thị trấn muốn cho nhận thầu ra bên ngoài, Hồ Quân tính kéo tớ sang đó làm chung với cậu ấy… Trước đây tớ cứ do dự mãi, không thể hạ quyết tâm được, hôm qua xung động mới quyết định từ chức…”

“Đúng a, tốt nhất là nên nhảy ra tự mình làm chủ…” Tống Hồng Quân không ngờ trong đám bạn học của Thẩm Hoài cũng có người có ý tưởng tự lập, nói: “Thế có gì mà phải do dự?”

Thẩm Hoài cười cười, đối với Tống Hồng Quân tất nhiên không cần phải do dự, một là với dạng người như hắn, khả năng thất bại khi ra ngoài làm ăn gần như là số không; hai là dù thất bại rồi vẫn có thể trở về làm quan như thường; đối với người bình thường lại không được; sáng nghiệp thất bại, không chỉ quăng bát sắt, rất có thể còn dính một đống nợ, nào có thể quyết định dễ dãi?

Thông qua tiếp xúc hôm qua, Thẩm Hoài có thể khẳng định con người Cố Tử Cường này rất có năng lực hiệu triệu, có quyết tâm, làm người cũng chân thành; đáng quý hơn là được đào tạo bài bản, trình độ chuyên môn hẳn sẽ không sai.

Có điều nói đến sáng nghiệp và kinh doanh xí nghiệp, đặc biệt là bắt đầu từ việc nhận thầu xí nghiệp hương trấn, không phải cứ học lịch cao là sẽ thành công, còn cần tố chất tổng hợp và ánh mắt của người làm lãnh đạo… Về phương diện này không biết Cố Tử Cường, Hồ Quân có đủ điều kiện hay không nữa…

Thế nên Thẩm Hoài cũng không biết nên quyết định thế nào: Cổ vũ bọn hắn ra ngoài làm một lần, hay nhờ Tống Hồng Quân gọi điện mời Cảnh Kiến Hoa đến dàn xếp, cho Cố Tử Cường cơ hội phát triển trong xí nghiệp quốc doanh…

Thẩm Hoài sờ sờ mũi, hỏi Trần Binh: “Có phải Thạch Hà rất nổi tiếng về món sườn cừu nướng?”

“Uhm, có một cửa hàng gọi là Ngũ Hương Lỗ Dương, thịt dê, sườn cừu đều rất nổi danh.” Thạch Hà cách đây không xa, Trần Binh được điều lên BK đã hơn một năm, khá quen thuộc với tình hình ở đây, nói.

“Trưa nay anh có rảnh không?” Thẩm Hoài hỏi Tống Hồng Quân, nói: “Tôi mời đến đó ăn sườn cừu nướng nhé!”

Đối với Tống Hồng Quân, lần về BK này trừ đoàn tụ với người nhà, thì cũng chỉ có liên lạc kiếm quan hệ, tìm cửa lối và cơ hội đầu tư… Nếu Thẩm Hoài có mấy người bạn học đủ năng lực nhận thầu xí nghiệp, hắn hoàn toàn có thể đầu tư mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn, coi như là thả nước nuôi cá.

“Được thôi, khó có cơ hội cậu mời ăn cơm, không đi không được a!” Tống Hồng Quân cười nói.

Thẩm Hoài lại hỏi Trình Nguyệt, Hồ Mân: “Các cậu xin nghỉ được không?”

Hồ Mân hơi do dự, Trình Nguyệt liền dứt khoát, cười nói: “Nhà hàng rất khó xin nghỉ, nhưng mà tớ và Hồ Mân có thể cáo ốm!”

Nàng vốn không tán thành Cố Tử Cường từ chức ngay khi hai người định kết hôn, nhưng giờ Cố Tử Cường đã lật mặt với lãnh đạo, bất luận là về lại xưởng hay cắn răng ra ngoài sáng nghiệp, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân có vẻ như đều là trợ ích không nhỏ, hơn nữa tuy Thẩm Hoài nói là muốn mời bữa trưa, nhưng địa điểm lại chọn ở Thạch Hoa, ý tứ trong đó không nói mà rõ.

Hồ Quân nói: “Thạch Hà là nhà tớ rồi, kiểu gì cũng phải để tớ mời khách chứ?”

Thẩm Hoài cũng muốn đi lại thân cận với đám Cố Tử Cường một chút.

Thứ nhất là có thể sửa chữa “nhân sinh” rách nát trước đây, cải thiện ấn tượng của Tống gia và những người tương quan với bản thân.

Thứ hai, con người luôn phải sống trong những vòng tròn, những mạng lưới quan hệ.

Mỗi lần về BK, trừ nhà cô út, cơ hồ hắn không còn nơi nào để lui tới.

Nói đến cùng là bởi nhân sinh trước kia quá rách nát, ở BK không có ai muốn dính dáng gì đến hắn.

Hiện tại trừ thân phận con cháu nhà họ Tống ra, ở BK hắn chẳng có tí ti ảnh hưởng nào; nhưng hắn không thể lúc nào cũng vác cái biển Tống gia trên đầu được.

Nếu vì chuyện Mai thép mà triệt để trở mặt với Đàm Khải Bình, nếu Tống gia quy trách nhiệm lên đầu hắn, triệt để buông bỏ hy vọng vào hắn, lúc đó gia đình cô út lại ở Giang Ninh, hắn muốn làm thành chuyện gì ở đây đều ngàn khó vạn khó.

Suy nghĩ thực tế một chút thì hắn cần một người hoặc một tập thể không chịu ảnh hưởng từ Tống gia, mà lại đáng để tín nhiệm hiện diện ở BK.

Thẩm Hoài muốn bồi dưỡng nhân mạch tự thân ở BK, liệu có thể bồi dưỡng ai? Con cháu Tống gia, Tôn gia không cần hắn bồi dưỡng, thời buổi này cũng chỉ có bạn học là đáng để hắn ra tay thôi….

Đám người Cố Tử Cường trước mắt có vẻ có thể tín nhiệm, nhưng nói đến sức ảnh hưởng thì hẵng còn kém quá nhiều.

Trương Hạo đã tương đối thành đạt rồi, song đó chỉ là so với người bình thường, Thẩm Hoài tính qua thu nhập của hắn thì mới khoảng 100-200 ngàn… cái gọi là công ty đại lý… kỳ thực là mượn chút quan hệ để kiếm tiền thôi… Tình hình của Cố Tử Cường còn tệ hơn, cả chuyện phòng ở mà còn phải đau đầu, ứng phó không được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch