Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Phong Khí Quan Trường

Chương 395: Chim chết vì miếng ăn

Chương 395: Chim chết vì miếng ăn


Đã đầu đông rồi, Đàm Khải Bình với vẻ mặt ảm đạm nhìn ánh đèn lấp lánh trên mặt hồ bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân phía sau liền quay lưng lại thấy Tô Khải Văn và Chu Kì Bảo bước vào hỏi:

- Đã điều tra rõ chưa, sự việc hôm nay do ai đứng sau chỉ đạo vậy?

- Có sáu người bị giải lên đồn công an, chưa bị tra khảo đã khai ra rồi, người đứng sau phá rối tên Đỗ Quý.

Chu Kì Bảo thấy Đàm Khải Bình lạ lẫm với cái tên này nên giải thích thêm:

- Trước kia Đỗ Quý đảm nhận chức phó trạm trưởng trạm đón tiếp ở thị trấn Mai Khê, nghe nói là anh em họ với Đỗ Kiến trước kia là bí thư đảng ủy của Mai Khê. Sau khi Thẩm Hoài đến Mai Khê, Đỗ Quý đã bị đuổi ra khỏi đó. Năm kia Thẩm Hoài đã muốn cải tạo mở rộng lại lòng đường quốc lộ Hạ Mai. Người của Đỗ Quý muốn đạt được giá bồi thường cao nên tự mình đã mua vài mẫu ở đó, hai năm trước liên bết với vài hộ dân đả kích địa phương,vì chuyện này mà hắn đã mất nửa năm công lao, không nghĩ rằng tâm địa gian sảo của hắn vẫn không đổi, lần này lại tham gia phá đám.

Đàm Khải Bình tức giận nói:

- Lần này bọn họ trục lợi thật là trắng trợn, cho rằng chính quyền địa phương không có biện pháp nào trị bọn họ rồi hay sao?

- Có bắt được Đỗ Quý không? Bên quận ủy và ủy ban nhân dân nhất định phải nghiêm túc xử lý việc này.

Đoàn xe hôm nay bị tắc đường mất nửa giờ, Đàm Khải Bình không biết phó chủ tịch tỉnh La Thành Huy sẽ nghĩ thế nào, nhưng nếu việc này bị truyền ra ngoài, chỉ khiến một bí thư thành ủy như ông mất mặt mà thôi.

Tô Khải Văn nói:

- Đỗ Quý đứng ở phía sau, không có ở hiện trường mà là thông qua điện thoại chỉ đạo, cục công an đã có công văn gửi cho huyện Hà Phổ, yêu cầu bọn họ phối hợp bắt Đỗ Quý, tạm thời vẫn chưa tìm thấy người.

Đàm Khải Bình hỏi:

- Phó bí thư thị trấn Mai Khê tên là gì đấy nhỉ?

Tô Khải Văn hỏi:

- Bí thư Đàm, có phải anh muốn nói đến Viên Hoành Quân.

- Đúng, chính là Viên Hoành Quân, kinh nghiệm làm việc của hắn cũng phong phú đấy chứ, trước kia có phải hắn là bí thư thị trấn Hạc Đường không?

Đàm Khải Bình ngồi trên ghế thấy Tô Khải Văn gật gật đầu liền nói với y:

- Bên cơ sở cần trực tiếp liên hệ với người dân, tình hình bây giờ rất phức tạp, bây giờ anh phải ra khỏi phòng làm việc đến địa phương cần nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề, cần học tập những đồng nghiệp có căn bản và kinh nghiệm làm việc phong phú.

Tô Khải Văn gật đầu đồng ý và nói:

- Vâng, nhất định tôi sẽ học tập bọn họ.

Đàm Khải Bình nói:

- Tốt, anh nói hắn vào đây.

Viên Hoành Quân nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài phòng khách, thấy Tô Khải Văn mở cửa muốn anh bước vào gặp Đàm Khải Bình, tim đập thình thịch. Hôm nay anh cũng đánh cược một lần, nếu như biểu hiện hôm nay của anh khiến Đàm Khải Bình và một số người khác không hài lòng, thì sau này anh sẽ hoàn toàn bị cô lập ở thị trấn Mai Khê.

Chỉ là anh không cam tâm.

Trước kia huyện Hạc Đường chưa bị thu hồi, anh cũng là bí thư đảng ủy của huyện.

Huyện Hạc Đường sát nhập vào thị trấn Mai Khê, anh không cạnh tranh với Thẩm Hoài, nhưng lại không thắng được Hà Thanh Xã, Lý Phong khiến anh cảm thấy không được thoải mái.

Thẩm Hoài muốn rời khỏi nơi này, là cơ hội cuối cùng để mọi người ở Mai Khê tiến thân, Hà Thanh Xã, Lý Phong đều được ngồi vào chỗ tốt không nói, nhưng không ngờ Hoàng Tân Lương lại vượt qua anh lên làm chủ tịch thị trấn, một lần nữa anh bị lãng quên, dù thế nào đi nữa anh cũng khó mà hài lòng cho được.

Đúng là Viên Hoành Quân không dám đối đầu với Thẩm Hoài, nhưng mà sớm muộn gì Thẩm Hoài cũng rời khỏi nơi này, thì tội tình gì anh phải câu kết với mấy người ở Mai Khê nên tạm thời anh cũng tỏ ra vui vẻ đối phó với bên Tô Khải Văn.

- Bí Thư Đàm

Viên Hoành Quân tiến vào phòng khách gặp Đàm Khải Bình, thấy quầng mắt ông bị thâm lõm xuống, bộ dạng thì mệt mỏi, anh cẩn thận chào hỏi:

- Bí thư Đàm

Đàm Khải Bình nói:

- Năm nay thị trấn Mai Khê đạt thành tích rất tốt, thành phố, quận đều rất hài lòng. Nhưng đây không phải là công lao của mỗi cá nhân, mà là công lao của toàn bộ đảng ủy các cấp chính quyền Mai Khê đã lãnh đạo quần chúng nhân dân đạt được.

- Cho nên đảm bảo sự đoàn kết trong các cấp lãnh đạo, mới là điều quan trọng để có thành thích tốt nhất. Trước mắt bộ máy chính quyền trấn Mai Khê không được đoàn kết, nhưng cũng có người như anh dám đứng ra gánh vác mọi việc, tôi cũng vừa mừng vừa lo.

Nghe Đàm Khải Bình nói, Viên Hoành Quân có chút phẫn nộ, hôm nay anh dám đứng lên thế này cũng không phải vì mấy câu nói này của Đàm Khải Bình sao?



Đỗ Kiến đẩy tấm cửa kính quán trà bước vào đã nghe thấy tiếng ‘Xuỵt xuỵt xuỵt’ nhắc nhở của Đỗ Quý đang núp ở phòng bên tay phải.

Đỗ Kiến chạy xe đến vừa bước vào phòng đã tháo bỏ bao tay để xuống bàn, nhíu mày nói:

- Chú bảo tôi phải nói với anh thế nào mới được, lần trước quậy đến nỗi Phan Thạch Quý phải nhảy hồ tự tử, anh cũng đã phải ngồi tù mất nửa năm mà vẫn chưa quậy đủ hay sao? Chú nghĩ các chú quậy như thế bên phía Đàm Khải Bình sẽ nương tay hay sao? Chú nghĩ mấy người các chú sẽ làm nên thành tích sao?

Đỗ Quý vừa khóc lóc van nài:

- Em cũng không muốn vậy. Em đã mượn hơn 50 triệu với lãi xuất 25%, đều đổ vào mấy mảnh đất đó. Trước kia nghĩ Thẩm Hoài làm việc rất gian xảo nhưng bây giờ nghĩ lại hắn rất quang minh, chính đại, Tô Khải Văn mới là kẻ vô liêm xỉ, không ra gì. Một mét vuông đất bên đường Học Đường có thể bán với giá 6, 7 ngàn, hắn lại muốn mua với giá chưa đến một ngàn rưỡi, thử hỏi ai chịu cho được? Nếu như cứ để hắn làm như vậy, thì em thiệt hại nặng, sau này còn phải gánh 50- 60 triệu tiền nợ, làm sao em sống cho được? Em đã không còn đường sống vậy tại sao không làm một vố khiến mọi người đều không yên?

Đỗ Kiến khom người lại nhìn Đỗ Quý:

- Sau lưng chú không còn người nào khác đấy chứ?

Đỗ Quý nói:

- Cái này anh không cần hỏi nữa, em không muốn liên lụy đến anh.

Đỗ Kiến vừa tức vừa cười nói:

- Bây giờ chú nói ra lời này có phải đã muộn rồi không?

Đỗ Quý cũng không nói thẳng là ai, bèn hỏi anh họ Đỗ Kiến:

- Cái chết của Phan Thạch Quý năm có vẻ kì quái, không lẽ việc này cứ để trôi qua vậy sao?

Đỗ Kiến thở nhẹ nói, chim chết vì miếng ăn, con người vì của cải, câu nói này không sai tí nào

Phan Thạch Quý muốn dựa vào quyền lực của Phan Thạch Hoa, muốn được bồi thường giá cao trong việc cải tạo mở rộng quốc lộ Hạ Mai nên đã bỏ ra mấy trăm triệu mua đất, nếu như dựa vào giá bây giờ mấy mảnh đất đó không dưới hàng triệu mà trên chục triệu

Khoản tiền này có thể lấy đủ hay không, ai lấy, bây giờ vẫn đang là một vấn đề lớn.

Một tháng lương phó chủ nhiệm phòng kế hoạch của hắn mới có hơn 500, mà phải đối diện với mấy triệu, chục triệu thì ai có thể dễ dàng nương tay chứ.

Đỗ Quý hỏi:

- Cái chết của Phan Thạch Quý rất kì lạ, sau khi hắn chết những nhà máy của hắn đều bị người khác khống chế. Trong tay chúng em có một số tài liệu, chỉ là vẫn chưa đầy đủ. Những tài liệu này có nên giao cho Thẩm Hoài hay không?

Đỗ Kiến lắc lắc đầu nói:

- Thẩm Hoài dựa vào cái gì để giúp các chú? Hắn muốn lật đổ Phan Thạch Hóa, cần mượn tay các chú ư?

- Có một số việc chỉ là phán đoán mà thôi, lời phán đoán sao có thể thành sự thật được chứ?

Đỗ Kiến cũng không muốn liên lụy nhiều nên chỉ nói đến đây, cũng không hỏi thêm cái gì. Mặc kệ sức ép phía sau của bọn họ.



Ngày tiếp theo Thẩm Hoài dậy rất sớm, tiếp tục đi cùng với cô út và phó chủ tịch tỉnh La Thành Huy cùng một số người khác đàm phán việc hợp tác nhà máy điện.

Buổi trưa mọi người ăn cơm tại Bằng Duyệt. Sau khi ăn cơm xong, dưới sự sắp xếp của thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố tiếp tục thị sát tình hình sản xuất điện ở nhà máy điện lực Đông Hoa, Tống Văn Huệ và một số quan chức cao cấp khác có một hành trình khác nên đã rời khỏi Đông Hoa

Lúc trưa,Thẩm Hoài nhận được điện thoại của Thành Di, cô đã đến Từ Thành, có một điều bất ngờ là Thẩm Hoài nghe thấy tiếng Tạ Chỉ nói trong điện thoại

Có lẽ là trùng hợp đi cùng một chuyến bay, nhưng nghĩ đến việc Thành Di đi cùng với Tạ Chỉ không hiểu sao Thẩm Hoài lại thấy đau đầu, chỉ cần cô ta xuất hiện sẽ không có điều gì tốt đẹp cả.

Trên đường đưa cô út từ Độ Khẩu về đến thành phố nhận được điện thoài của Thiệu Chinh, đã điều tra rõ việc hôm qua một số hộ dân bao vây đoàn xe của chủ tịch tỉnh, chính là Đỗ Quý đứng sau chỉ đạo. Nhưng công an khu Đường Áp phối hợp với công an bên Hà Phổ cũng không bắt được người, đồng thời cũng không nắm rõ được có ai hợp tác với Đỗ Quý sắp đặt mọi kế hoạch này hay không.

Thẩm Hoài tỏ ra đã nắm rõ tình hình liền cúp điện thoại.

Con người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, đối với Đỗ Quý mà nói, quậy phá một tí đã mấy trăm ngàn có thể trên cả triệu, không quản được việc này đã kiến Đàm Khải Bình mất thể diện rồi.

Tối qua hai giờ sáng Thẩm Hoài mới về nhà ngủ, hôm nay lại dậy sớm, vẫn chưa ngủ đủ, đến trưa lại đau dạ dày nên hầu như không ăn tí gì.

Lúc này đã cảm thấy tốt hơn nhiều nhưng lại thấy đói, nhìn đồng hồ đã ba giờ chiều, liền quay đầu xe đi về hướng tiệm bánh kem Tứ Nghi trên cầu.

Thẩm Hoài gọi một tô Há cảo, vài miếng bánh kem dưới lầu rồi bê lên lầu tìm chỗ ngồi.

Năm 95 Đông Hoa vẫn chưa có KFC và một số đồ ăn nhanh khác, giờ này chỉ có cửa hàng điểm tâm Tứ Nghi mới có đồ ăn sẵn, cũng có vài anh chàng đi mua sắm với bạn gái mệt rồi nên vào đây nghỉ ngơi, tuy là mới 3 giờ chiều nhưng lầu trên lầu dưới đều kín người không còn chỗ trống.

Thẩm Hoài nhìn thấy Hùng Đại Ny ngồi cùng một người thanh niên khác cạnh cửa sổ, biết Hùng Đại Ny cũng đã nhìn thấy anh, vừa có ý định qua đó hỏi thăm nhưng lại thấy ánh mắt Hùng Đại Ny như muốn né tránh.

Đúng lúc bên cạnh Hùng Đại Ny lại có chỗ trống, Thẩm Hoài liền bê khay đồ ăn đến đó, hắn chú ý thấy mặt Hùng Đại Ny đỏ lên, từ chóp mũi xuống tận cổ đều đỏ, giống như muốn chảy máu, cũng lộ ra vẻ đẹp của một thiếu phụ mê hoặc lòng người.

Người thanh niên ngồi cùng Hùng Đại Ny quay lại liếc Thẩm Hoài một cái, thấy Thẩm Hoài đang cầm một cái thìa cúi đầu vừa thổi vừa ăn tô Há Cảo, thấy không có gì bất thường liền quay lại hỏi Hùng Đại Ny:

- Có phải cô nhìn thấy người lạ đều thấy ngượng ngùng không?

- Ừ…

Thẩm Hoài ngẩng đầu nhìn Hùng Đại Ny, thấy cô không còn cách nào khác nên cứ cúi gằm mặt xuống, kế đến lại nghe bọn họ nói chuyện lúc đó mới biết người thanh niên đó do Bạch Tố Mai nhờ người mai mối giới thiệu cho cô, dưới sự chủ động của người thanh niên, và sự thúc giục của gia đình, đây là lần thứ hai họ gặp mặt.

Ngẫm lại mà thấy thời gian trôi qua nhanh thật đấy Hùng Đại Ny li hôn với Chu Minh cũng đã 10 tháng rồi

Thẩm Hoài ngồi đối diện khiến Hùng Đại Ny đứng ngồi không yên, nói chuyện qua loa với người thanh niên rồi ra về, Thẩm Hoài nhìn qua cửa sổ thấy Hùng Đại Ny và chàng thanh niên chia tay ở ven đường.

Sau khi chàng thanh niên kia qua đường, Hùng Đại Ny liền quay lại.

Thấy Hùng Đại Ny quay lại đây Thẩm Hoài cười nói:

- Ồ, tôi cứ nghĩ lão Hùng bên ngoài có con gái riêng mà tôi không biết đấy?

Hùng Đại Ny đi xem mặt bị Thẩm Hoài nhìn thấy cảm thấy xấu hổ liền giải thích:

- Ăn nói vớ vẩn, anh nghĩ bố tôi giống anh hay sao? Mẹ tôi ép buộc tôi đi xem mặt, tôi tái hôn, lại có con nhỏ nên họ sợ tôi là mang tiếng.

Thẩm Hoài cười nói:

- Tiểu tử đấy cũng tốt đấy chứ, chỉ là vội vàng quá, mới gặp mặt lần thứ hai mà đã thảo luận chuyện kết hôn rồi, cũng thật là thực tiễn

Hùng Đại Ny có chút tò mò liền hỏi:

- Sao anh lại đến đây?

- Buổi trưa tôi không ăn gì cả, giờ này thì làm gì có chỗ nào bán đồ ăn? Hôm nay cô không đi làm ak? Hay là trốn việc đi hẹn hò đấy?

Hùng Đại Ny nói:

- Hôm nay nghỉ bù. Lúc đầu dự định nghỉ ngơi một ngày, lại bị mẹ tôi ép ra ngoài gặp hắn ta, có khổ thân tôi không chứ.

Thẩm Hoài hỏi ;

- Đúng rồi, bây giờ con gái nuôi của tôi có ở nhà không? Lâu lắm người cha nuôi này chưa đi thăm con bé rồi

Hùng Đại Ny nói:

- Có lẽ mẹ tôi và Duyệt Đình đều ở nhà.

Hùng Đại Ny sinh xong Duyệt Đình, Bạch Tố Mai liền về hưu chỉ ở nhà trông con bé, Hùng Đại Ny vẫn đi làm như thường lệ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch