Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quỷ Tân Nương Của Tôi

Chương 33: Cái Đuôi Đáng Sợ (1)

Chương 33: Cái Đuôi Đáng Sợ (1)








Tôi dùng sức dụi mắt, dường như người đó đang vẫy tay với tôi, tôi đang định đi về phía cô ấy thì bị Đại Ngốc giữ lại.

"Có người đang gọi em." Tôi chỉ tay về phía hậu viện.

Đại Ngốc nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhưng có vẻ anh ấy lại chẳng nhìn thấy người mà tôi nhắc đến, còn cho rằng tôi đã uống say rồi nên đầu óc bắt đầu không tỉnh táo. Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi nói: "Người nào cơ? Làm gì có ai? Minh Dương, cậu làm như anh đi, uống say rồi thì nên ngoan ngoãn đi ngủ thôi."

Nói xong liền dìu tôi vào tây phòng, còn bảo tôi hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này, tôi cũng say đến mức toàn thân đau nhức không có chút sức lực nào, căn bản không thể tự đứng lên được, cứ thế, tôi mê mê man man chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tôi ngủ không được yên giấc, tôi liên tục bị ác mộng đeo bám, dường như có ai đó không ngừng thì thầm bên tai tôi, lúc thì khóc nức nở, lúc lại cười gằn.

Tôi mở mắt ra cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt cô ấy, nhưng lại chỉ thấy một khoảng cách mơ hồ, tôi nhìn thấy một người xoay lưng về phía tôi, bờ vai đang run rẩy dữ dội.

Điều này thật sự quá đáng sợ, ý thức của tôi lập tức trở nên tỉnh táo, da đầu tê dại, nhưng cơ thể tôi lại không thể cử động được.

Phải rồi, Thanh Thanh có thể là quỷ, vậy thì nói không chừng, trong Minh gia cũng có nhiều quỷ quái khác đang trú ẩn.

Tôi chỉ có thể hít một hơi khí lạnh, tim đập liên hồi, trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu cái mạng nhỏ này có được đảm bảo không?

Sau khi bóng ma đó khóc lóc một hồi liền dứt khoát đứng dậy loạng choạng rời đi, sức lực đè nặng trên cơ thể tôi cũng đột nhiên biến mất.

Tôi đột ngột ngồi bật dậy, khiến Đại Ngốc vốn đang chuẩn bị đắp chăn cho tôi bị dọa hết hồn.

"Ahhh mẹ ơi, Minh Dương, cậu dọa chết anh rồi." Đại Ngốc kinh hãi nhìn tôi, tôi nhìn xung quanh, khi chắc chắn con quỷ đó đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi lả người ngồi dựa vào thành giường, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, xem ra Minh trạch thật sự rất tà môn, lúc Thanh Thanh rời đi có nói với tôi rằng lão thái bà kia đang nuôi tiểu quỷ, xem ra chúng tôi phải thật cẩn thận.

Sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc, tôi quyết định bảo Tôn Tử và Phỉ Phỉ trở về trước, tôi và mấy vị cảnh sát sẽ ở lại điều tra chuyện này.

Dù họ đã phản bội tôi, nhưng tôi cũng không thể để họ bị cuốn vào vòng xoáy chết chóc này được.

Theo thời gian, tôi cảm thấy nơi này càng ngày càng tà môn, tôi lo bọn họ cũng sẽ gặp phải tai họa.

Tôi vén chăn lên định xuống giường, Đại Ngốc lập tức chạy đến đỡ tôi: "Minh Dương, cậu vẫn chưa tỉnh rượu, cậu muốn đi đâu?"

"Anh Đại Ngốc, Tôn Tử đâu? Bọn họ đang ở đâu?" Tôi nhìn Đại Ngốc hỏi.

Đại Ngốc chỉ sang phòng bên cạnh nói với tôi: "Cậu ngủ chưa lâu thì cậu ấy có sang thăm, hai đứa bị sao à? Hình như không vui vẻ lắm?"

Ngay cả Đại Ngốc cũng nhìn ta tôi và Tôn Tử bất hòa, tôi lắc đầu không nói gì, gạt tay Đại Ngốc ra đi thẳng về phía cửa.

Bây giờ bên ngoài cũng đã tối, tôi định giơ tay lên gõ cửa lại nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong, đúng thế, Phỉ Phỉ cũng đang ở trong đó.

Tôi cắn chặt răng, giờ mà đi vào thì tôi chẳng khác nào một bóng đèn một trăm watt, nhưng tôi không thể giấu diếm bọn họ chuyện có ma quỷ ở đây được.

Bọn họ nhất định phải phòng bị cẩn thận, nếu không khi gặp phải nguy hiểm cũng không nhận ra.

Nhưng? Tôi đang lưỡng lự, Đại Ngốc đứng cạnh định nói gì đó nhưng đã bị tôi bịt miệng lại, trong lòng tôi đang vô cùng rối ren.

Nếu bây giờ tôi là người lên tiếng trước thì bên đuối lý lại là tôi, nhưng tôi mới là người bị hại trong toàn bộ chuyện này, dựa vào cái gì tôi lại đuối lý? Tôi nghiến răng cố chấp đứng yên bất động trước cửa.

"Hihihi, anh thật tuyệt quá."

Giọng của Phỉ Phỉ ngọt như mật, Đại Ngốc đứng bên cạnh tôi mồ hôi đã túa ra như nước, bàn tay khẽ run lên.

Khi tôi đã hình dung ra được cảnh tượng bên trong như thế nào, một cơn gió lạnh từ đâu phả vào mặt tôi, tay tôi nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa.

Vị trí mà tôi và Đại Ngốc đứng hướng thẳng vào phía giường, Phỉ Phỉ và Tôn Tử vẫn đang dây dưa triền miên, mắt tôi với Đại Ngốc trợn trừng lên như sắp rớt ra ngoài.

Ngàn vạn lần đừng nghĩ chúng tôi đang nhìn trộm, tôi đã nhìn thấy một thứ khiến bản thân bị dọa đến mức chân cứng đờ. Tôi nhìn thấy rõ ràng Phỉ Phỉ có một cái đuôi rất lớn phía sau, hơn nữa, cơ thể cô ấy không có da, giống như thỏ bị lột da vậy.

Tay tôi cứng đờ dừng lại giữa không trung, đột nhiên Phỉ Phỉ quay đầu lại nhìn tôi nở một nụ cười kỳ dị, tôi lập tức hoảng sợ hét lên.

"Aaaaaa!" Âm thanh này đủ lớn để khiến Đại Ngốc đang đứng cạnh tôi có thể trở thành người điếc.

Đại Ngốc bịt tai lại, mặt ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại hét lên.

Tôn Tử ở trong phòng đã nhanh chóng mặc quần áo vào đi về phía tôi: "Minh Dương? Minh Dương?"

Tôi nắm chặt lấy tay Tôn Tử: "Quỷ, có quỷ, đi với tôi, đi với tôi ngay." Tôi nắm chặt lấy tay Tôn Tử, trong lòng nghĩ sẽ đưa Tôn Tử xuống núi trước.

"Các anh đi, chẳng lẽ định bỏ em lại một mình sao?" Một đôi bàn tay lạnh lẽo đặt trên lưng tôi, khi tôi quay lại đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Phỉ Phỉ.

Cơ thể cô ấy không có gì điểm gì bất thường, thành thật mà nói, rõ ràng Phỉ Phỉ vừa khỏi bệnh xong nhưng lại trông quyến rũ hơn trước rất nhiều.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch