Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 100: “ Đại Gia Lai” của ông chủ Thạch ở thành Nam (2)

Chương 100: “ Đại Gia Lai” của ông chủ Thạch ở thành Nam (2)


Đám vệ sĩ mà theo hắn tới Bắc Sơn cũng đã không còn dám giễu cợt hắn kiểu đó nữa rồi, những trái lại Tần Lôi lại rất vui khi Thạch Mãnh vẫn còn đối xử với hắn như hồi xưa.

Sau cuộc cười đùa, Tần Lôi hỏi:

- Những việc giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?

Thạch Mãnh cười nhếch miệng nói:

- Những việc điện hạ giao phó, Thạch Mãnh ta ngủ còn không dám ngủ đẫy giấc nữa mà.

Nói xong y móc trong ngực ra một quyển sách nhỏ đóng đinh rất cẩn thận, cung kính đưa cho Tần Lôi.

Tần Lôi cầm lấy rồi mở ra, những khoản mục cứ hiển hiện trước mắt hắn. Tần Lôi nhìn vẻ ngoài hào phóng thô tục của Thạch Mãnh, trong lòng có chút đắc ý. Ai mà ngờ được cái tên này lại còn ghi sổ nợ nữa chứ?

Hồi đầu bản thân dạycho đám hộ vệ, mỗi lần tham gia thực tế thì tên nhãi này đều giành giải nhất, cho nên lần này phái hắn đi cùng với Thạch Uy, rồi ngẫu nhiên dạy hắn những kiến thức về kế toán chi tiêu đơn giản. Thế mà gã học cái là hiểu liền, hơn nữa những thứ được dậy gã không hề bỏ sót tí nào, đây là điều mà những tên hộ vệ vòng ngoài không phải những hộ vệ cận thân của Tần Lôi như Thạch Mãnh biết được.

Tần Lôi mở ra coi qua loa rồi đưa nó cho Trầm Băng, bảo gã giữ lấy, sau đó hắn mới nói với Thạch Mãnh:

- Mãnh Tử, có phải đã chán ở đó rồi không?

Thạch Mãnh gật đầu lia lịa, bộ mặt thể hiện một sự đáng thương:

- Ngày nào cũng quan hệ giao thiệp với đám hôi hám Hổ Cáp Cáp, đôi khi đi tới kỹ viện tìm mỹ nữ nhưng cái cái đó cứỉu xìu không làm ăn gì được.

Tần Lôi vỗ vỗ vai gã nói:

- Nếu lần này ngươi và các huynh đệ của mình không có vấn đề gì thì ta sẽ giao cho ngươi một công việc mới.

Thạch Mãnh hiếu kỳ hỏi:

- Việc gì vậy? Có được tiếp xúc với hương lầu không? Có khí khái oai phong không? Nhưng quan trọng nhất làm thế nào mà cái đó không còn ỉu xìu nữa cơ.

Tần Lôi cố nhịn cười, nói:

- Tới lúc đó ngươi sẽ biết, nhưng có thể khẳng định một điều, những điều ngươi vừa nói ra đều có thể thỏa mãn được.

......

Xe ngựa đi từ đường Phục Hy qua con đường Thần Vũ, đi được gần nửa canh giờ, tới lúc phố phường lên đèn hết thì mới đến con ngõ Thiết Sư Tử nổi tiếng nhất trong thành Nam.

Nam thành chính là nơi bách tính bình dân hội tụ trong kinh đô, nhân khẩu dày đặc, con phố Thiết Sư Tử lại nằm ở vị trí trung tâm của thành Nam. Trên con đường này cửa hàng mọc san sát, thương lữ hội tụ, vô cùng náo nhiệt không thậm chí không hề thua kém gì so với con phố lớn Phục Hy.

Quý tộc thì có cái phồn hoa của quý tộc, bình dân thì có cái náo nhiệt của bình dân.

Xe ngựa dừng ở góc đường trước một cửa hàng vô cùng náo nhiệt. Tần Lôi xuống xe quan sát. Cửa tiệm này tất cả có hai lầu, trước cửa lớn lầu một đặt một tấm biển gỗ, bên trên viết ba chữ lớn “ Đại Gia Lai”

Tần Lôi nhìn ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, rồi cười mắng tên Thạch Uy vừa chạy tới nghênh đón:

- Chẳng phải bảo ngươi đi tìm một vị tiên sinh viết chữ cho sao? Sao lại để nguyên những chữ gà bới của ta mà treo lên vậy?

Thạch Uy rạng rỡ nói:

- Chữ của điện hạ như rồng bay phượng múa, khí chất bất phàm, đó chính là bảo vật của “ Đại Gia Lai” chúng ta, làm sao có thể tìm người khác viết được chứ.

Tần Lôi gật đầu nói:

- Xem ra ông chủ Thạch cũng biết thưởng thức đó, thôi đi nào, vào đó xem thế nào nào.

Vừa bước vào cửa, những âm thanh ồn ào náo nhiệt lập tức vang lên. Một phòng khách cực kỳ to lớn xuất hiện trước mắt hắn. Trong phòng khách đặt tám chiếc bàn dài bảy trượng rộng năm thước, gần hai trăm thực khách ngồi dọc trên những chiếc ghế dài đó đang cơm nước rượu chè. Nếu bảo đây là quán ăn thì phải nói đó là một nhà hàng lớn thì đúng hơn.

Chỉ thấy bên trong toàn là những chiếc áo ngắn của người Hán, thậm chí còn có những tên cái bang cũng ngồi thất thểu trên những chiếc bàn dài kia ăn cơm, trên bàn bày la liệt những nồi thịt rau, màn thầu, cơm, bánh ngọt, bánh ngô, cháo loãng, dưa muối. Tất cả toàn là các món ăn bình dân, thi thoảng trước mặt những thực khách mới có đĩa cá tươi, đĩa thịt muối được gọi là những món mặn ở đây.

Đám thực khách thấy Thạch Uy bước vào, ai nấy đều đứng dậy chào hỏi, Thạch Uy tiện miệng cũng nói qua loa vài câu, rồi vội vàng mời Tần Lôi đi tới hậu viện.

Vừa bước vào hậu viện, những âm thanh náo loạn dần nhỏ dần, Tần Lôi nhìn năm căn phòng nhỏ lợp mái ngói, Thạch Uy vội vàng giải thích:

- Nơi này chính là nơi ăn chốn ở của thuộc hạ và đám Mạnh Tử. Phòng thu chi cũng ở đây.

Nói xong rồi y liền mời Tần Lôi tiến vào căn phòng phía bắc.

Vừa vào phòng, hắn liền ngửi thấy hương vị của thức ăn. Trong phòng, trên chiếc bàn tròn bày la liệt hơn chục bát đĩa, nào là cá tươi, thịt ngon, không có tẹo rau dưa gì cả.

Tần Lôi thầm nghĩ, càng ngày ông chủ Thạch này càng có khí chất của người hào phóng rồi đấy. Nhưng hắn nào có ngờ được rằng, những ngày giá rét căm căm này, đámbách tính bình dân kiếm đâu ra được những loại rau tươi cơ chứ.

Sau khi Tần Lôi ngồi xuống, rồi kêu Thạch Uy và đám người cùng ngồi theo, mấy người cứ thoái nhượng một hồi sau đó mới dám ngồi xuống, chỉ có Thạch Mãnh là cứ đủng đỉnh ngồi xuống thôi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch