Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 11: Hoàng tử đánh cờ cùng Đại sư. Tần Lôi đút lót Chí Thiện (2)

Chương 11: Hoàng tử đánh cờ cùng Đại sư. Tần Lôi đút lót Chí Thiện (2)
Thịt kho nhừ có màu rất đẹp, nước rất ngon Rất hợp với khẩu vị.

Tần Lôi bỏ khúc xương đã được gặm nhẵn thín, cầm khăn lau lau tay rồi mới nhận thiếp mời. Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa lại cho Thiết Ưng:

- Xem ra là Trầm cữu cữu, chuyện mấy hôm trước đã kinh động đến quan viên lớn nhất Tề quốc.

Thiết Ưng nhíu mày nhận thiệp mời đã bị Tần Lôi làm bẩn. Y mở ra thì thấy chữ viết trong đó theo lối chữ Khải rất đẹp còn giấy là giấy Vân Chỉ cống phẩm: “Kính mời Chỉ Qua Công các hạ: ngu có cháu trai, mời các hạ giờ Tỵ ngày mồng sáu tháng sáu đến nhà uống bát canh chia vui. Kính thỉnh các hạ tới. Lão hủ Vân Hạc kính thượng.”

Thiết Ưng nổi giận lôi đình, siết chặt tấm thiệp nói:

- Lão thất phu Thượng Quan dám làm nhục người khác

Tần Lôi nâng chung trà, thờ ơ súc miệng:

- Không phải là chỉ là tấm thiệp mời khách sao, cứ đến là được.

Thật ra hắn không hiểu hết nội dung ghi trong đó, chỉ có thể đoán đại khái.

Lúc này Thiết Ưng mới nhớ ra Điện hạ đã quên rất nhiều chuyện, căm hận giải thích:

- Điện hạ không biết, Chỉ Qua Công chínhlà tước vị Hoàng đế nước Tề phong cho ngài khi vừa tới đây. Thứ nhất, với thân phận tôn quý của điện hạ, coi như đã thiệt về tước v và còn châm chọc Đại Tần ta thấp hơn nước Tề một bậc. Thứ hai, hai chữ Chỉ Qua có ý châm chọc Đại Tần ta chỉ biết nhờ đàn bà và trẻ con mới thoát khỏi chiến tranh.

-

Y càng nói càng tức giận, đập một chưởng lên bàn khiến cho bát đũa vọt lên, nước canh bắn ra tung tóe.

Từ khi bắt đầu tập luyện, Tần Lôi nhanh nhẹn hơn rất nhiều, không hề có một giọt nước nào bắn vào người. Hơi thỏa mãn với thân thủ của mình, hắn gác hai chân lên ghế, dựa lưng, thưởng thức cảnh Thiết Thống lĩnh đang thao thao bất tuyệt.

Thiết Ưng vẫn không nguôi giận, vò nát thiệp mời thành, nói to:

- Bởi vìĐại Tần ta kiên quyết nên nước Tề cũng không bao giờ dùng đến cái sác phong này. Ai ngờ hôm nay lão thất phu Thượng Quan Vân Hạc dám viết công khai như vậy, thực sự là nhục không nhịn nổi! Huống chi người mà lão phái tới chuyển thiệp cũng đã là miệt thị! Điện hạ! Ngài không được đi!

Vươn tay cầm tấm thiệp mời đã bị vò nát, Tần Lôi cố gắng vuốt phẳng nó lại. Sau khi thử vài lần đều không được, Tần Lôi ném nó sang một bên, hỏi:

- Thường ngày danh tiếng vị Thượng Quan Thừa tướng này như thế nào?

Thiết Ưng ngẫm lại, đáp:

- Thượng Quan lão nhi là người tài đức sáng suốt, được coi là người biết chiêu hiền đãi sĩ, được coi như tấm gương trong thiên hạ.

Thiết Ưng không vì cơn giận mà bẻ cong hình tượng của Thượng Quan Thừa tướng.

Tần Lôi đứng dậy, xòe tay nói:

-Người có danh tiếng như vậy thíchnhất là tiếng tăm, có cần phải làm việc này không?

Thiết Ưng cũng cảm thấy khó hiểu:

- Chuyện nàyđúng là hơi khác thường.

- Tất nhiên là khác thường rồi! Đó là do Thượng Quan lão đầu đang thử chúng ta.- Tần Lôi trầm ngâm nói.

- Vậy chúng ta tới chứ? – Thiêt Ưng hỏi

- Tới. Thậm chí còn phải cực kỳ cao hứng mà tới!

Tần Lôi kiên quyết.

- Nhưng cái thiệp mời này…

Thiết Ưng nhìn qua tấm thiệp mời nhăn nhúm trên bàn.

- Không mang theo thiệp mời có được không?

Tần Lôi hỏi lại.

- Không được! Nếu không mang chúng ta sẽ bị chặn từ ngoài cửa.

Thiết Ưng khẳng định.

- Vậy thì ngươi phải làm cho tấm thiệp trở về nguyên trạng rồi. - Tần Lôi cười ha ha, bỏ đi ngủ trưa.

Trước khi tới gặp Thừa tướng nước Tề, Tần Lôi tới gặp Trầm Lạc, để tìm hiểu một cách cẩn thận về các vị quan lớn nước Tề. Trong khi hỏi, hắn cũng đã thầm lên kế hoạch.

Trong tiết tháng tám, buổi trưa đến rất nhanh, Thiết Ưng vụng về hầu Tần Lôi mặc trang phục của quý tộc nước Tề. Đối với các loại trang phục rườm rà không phải thứ mà hán tử thô tục này thông thạo. Y không nhớ rõ trước vạt áo có tua hay không, cũng không hiểu ngọc khí phải đeo chỗ nào. Nếu không có Trầm Lạc tới, lần đầu tiên dự tiệc của ngũ Hoàng tử Điện hạ sẽ thất bại vì một lý do ngớ ngẩn. Trầm Lạc nhanh chóng giúp Tần Lôi mặc quần áo, còn bôimột lớp phấn lên mặt hắn, và tô cả mi mắt.

Trầm Lạc không đưa Tần Lôi đi dự tiệc. Y muốn đi gặp một vị quý nhân tôn kính.

Thiệp mời của Thừa tướng quả nhiên khôngnhư người thường. Đám binh lính Kim Ngô Vệ quanh phủ không hề ngăn cản xe ngựa, còn phân ra nửa số binh sĩ hộ vệ.

Giữa trưa mùa hạ, nơi nào không có bóng râm cũng trở nên khô nóng. Xe ngựa lăn bánh hết sức chậm rãi, Tần Lôimặc một đống lễ phục cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn không biết Trầm Lạc dùng thứ phấn gì bôi lên mặt mà nó không bị trôi. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thứ phấn này chắc sẽ bán chạy lắm, hắn thầm nhủ như vậy. Thấy Thiết Ưng đang cố nín cười, hán lầm bầm:

- Muốn cười cứ cười đi, dù sao lần này đi cũng là để cho người ta cười ma.

Mặc dù ngữ điệu của hắn hết sức bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự phiền muộn.

Trong tiếng cười hắc hắc của Thiết Ưng, chiếc xe đã tới phủ Thừa tướng.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch